Bạn tôi đi du lịch Tây Tạng nhưng bất ngờ mất tích, mãi đến rất lâu sau đó, tôi phát hiện ra trên một mặt trống có hình xăm giống hệt trên lưng cô ấy.
Tôi gõ lên trống da người, tiếng trống trầm đục vang lên, bạn tôi từ bên ngoài lao vào.
Chạy mau—
***
Giang Hạo Ngôn bạn tôi, yêu rồi. Cậu ấy cùng bạn gái Phương Lộ hẹn nhau đi du lịch Tây Tạng và mời tôi đi cùng.
Tôi không muốn làm bóng đèn, nhưng mẹ của Giang Hạo Ngôn đã trả tiền cho tôi.
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Kiều Đại sư, tôi hiểu con trai mình. Cái cô Phương Lộ kia, tuyệt đối không phải gu của nó."
"Có phải nó bị trúng tà rồi không? Cô có thể đi cùng để bảo vệ nó không? Bao ăn, bao ở, bao vui chơi, tôi còn trả cô thêm một trăm vạn nữa."
Tôi nhìn sang Giang Hạo Ngôn đang đứng một bên gọi điện thoại, vừa cười vừa vặn vẹo tay như bánh quẩy.
Ánh mắt trong sáng lanh lợi, khí chất sáng sủa, chẳng có chút dấu hiệu nào của việc bị trúng tà cả.
Đây chính là kiểu yêu đương ngốc nghếch của tuổi trẻ đây mà. Tiếc rằng Phương Lộ lại gặp phải một bà mẹ chồng hào môn thế này, chắc chắn con đường phía trước sẽ đầy gian nan.
Tôi thở dài, đưa tay nhận lấy thẻ ngân hàng.
"Ôi dào, tiền bạc gì chứ, đã là bạn học với nhau, bảo vệ Giang Hạo Ngôn là nghĩa vụ của tôi."
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư đương đại.
Địa sư, trong thời cổ đại còn gọi là thầy phong thủy.
Có câu:
"Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường.
Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Tổ tiên nhà họ Kiều của tôi từng là Giám chính Khâm Thiên Giám, cũng là chưởng môn của thế gia phong thủy truyền đời.
Tôi cùng Giang Hạo Ngôn bay đến Tây Tạng, Phương Lộ đã đợi sẵn ở sân bay.
Cô ta mặc một chiếc váy đỏ, khoác khăn lụa trên vai, trông lạc quẻ vô cùng.
Thế nhưng Giang Hạo Ngôn lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bước đến gần cô ta, dang rộng hai tay.
"Phương Lộ, hôm nay em đẹp quá."
Phương Lộ mỉm cười ôm lấy cánh tay cậu ta ấy, nhưng khi quay đầu thấy tôi, sắc mặt lập tức cứng đờ.
"Kiều Mặc Vũ, sao cô lại đến đây?"
Nói xong, cô ta liền nhéo một cái vào tay Giang Hạo Ngôn, giả vờ đùa giỡn:
"Anh thấy trời Tây Tạng chưa đủ sáng à? Còn dẫn theo cái bóng đèn to tướng này nữa."
Tôi rút từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa ra trước mặt Phương Lộ.
"Thấy thẻ như thấy mẹ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!