Chương 37: Động Rắn Ở Quỷ Thành 6

Cả đại điện sáng bừng lên, lúc này tôi mới nhìn rõ, cô ta là một thai phụ! Bụng cô ta căng tròn, ít nhất cũng phải tám, chín tháng.

Cô ta ôm bụng, ngửa đầu, thét lên một tiếng đau đớn thê lương.

Tất cả rắn ăn th//ịt ng//ười xung quanh đồng loạt bò về phía cô ta, quấn chặt lấy người cô ta, nhưng ngay sau đó bị tia sét thiêu rụi, từng lớp lại từng lớp rắn trườn lên thay thế.

Rất nhanh, rắn mỗi lúc một nhiều, quấn thành một quả cầu khổng lồ, bao bọc toàn bộ cơ thể cô ta bên trong.

Sấm sét tiếp tục giáng xuống, tôi lao tới, túm lấy Giang Hạo Ngôn, kéo cậu ta bỏ chạy. Vừa chạy được vài bước, tôi quay đầu nhìn. Trong đại điện tối đen, một con mãng xà khổng lồ từ bóng tối trườn ra.

Cái đầu nó còn to hơn cả con rắn ở hố lúc nãy, hai con mắt dựng đứng to như đèn pha ô tô, tràn đầy oán độc nhìn tôi.

Tôi lập tức giơ lệnh bài lên.

Con mãng xà khựng lại, dường như đang do dự, sau đó từ từ bò về phía người phụ nữ. Nó quấn chặt lấy quả cầu rắn, từng vòng từng vòng, mặc cho tia sét thiêu rụi từng phần thân thể khổng lồ của mình.

Tôi thở phào, nắm c.h.ặ. t t.a. y Giang Hạo Ngôn, chạy hết tốc lực.

Không nhiều người biết, Lôi Kích Mộc Bài cũng có cấp bậc khác nhau.

Loại gỗ sét đánh thông thường là chỉ những cây cối bình thường trong quá trình sinh trưởng bị sét đánh trúng vào ngày mưa giông.

Nhưng còn có một loại gỗ sét đánh đặc biệt, thứ sét giáng xuống nó không phải lôi điện thông thường, mà là thiên kiếp.

Tương truyền, khi đại yêu tu luyện thành hình, sẽ có chín đạo thiên kiếp giáng xuống. Cây cối trong phạm vi lôi kiếp gần như cháy thành tro, nhưng đôi khi có một số ít cây đặc biệt vẫn tồn tại, trở thành lệnh bài thiên kiếp.

Lệnh bài trong tay tôi chính là thiên kiếp lệnh.

Giờ thế gian đã không còn yêu quái, cũng không còn thiên kiếp, nên mỗi một thiên kiếp lệnh đều vô giá.

Dùng chú Ngũ Lôi Tổng Nhiếp có thể kích hoạt tia sét thiên kiếp bên trong, bất kể yêu ma mạnh cỡ nào, chỉ cần dính một đòn cũng tan thành tro. Nhưng số lần sử dụng có hạn, mỗi lần dùng là một lần hao tổn.

Tôi vừa chạy vừa tức muốn chết, chửi ầm lên.

"Tôi đã bảo đừng có đi mà không nghe! Cậu có biết tôi mất bao nhiêu không?!"

Cả hai chạy về đại điện trước đó, tổ chương trình và nhóm của Đồng Uy lại đang đứng chung một chỗ.

Họ vây thành vòng tròn, cùng nhau chống lại đám rắn ăn th//ịt ng//ười bao vây xung quanh. Mãng xà khổng lồ đã biến mất.

"Kiều Mặc Vũ— cứu với—!!"

Chúc Đàm Kiện đã bị thương, được đỡ vào giữa vòng tròn, giáo sư Trần nằm trên đất, khó khăn chống tay ngồi dậy, nhìn chúng tôi.

"Anh gọi cô ta làm gì?! Một mình cô ta sao có thể đối phó với cả đống rắn này?!"

Tôi rút lệnh bài ra, quát lớn.

Ngũ Lôi Hào Lệnh—!!

Vừa dứt lời, tận sâu trong đại điện vang lên một tiếng thét chói tai, nghe có vẻ người phụ nữ kia không chịu nổi nữa.

Lập tức, tất cả rắn đều ngừng tấn công.

Chỉ trong tích tắc, chúng đồng loạt quay đầu, điên cuồng trườn về phía đại điện. Trong hố lúc nãy, thậm chí nhiều con rắn to gấp đôi cũng bắt đầu bò ra, thi nhau hướng về góc đông nam.

Tôi đứng trước bầy rắn, giơ lệnh bài trong tay.

Trông như thể… tôi vừa hô Ngũ Lôi Hào Lệnh xong, toàn bộ đám rắn liền bỏ chạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!