Trước mặt tôi, là một tòa cung điện khổng lồ.
Kiến trúc của cung điện vô cùng kỳ quái. Bốn cây cột lớn được chạm khắc hình rắn phức tạp, vô số con rắn bằng đá mảnh mai quấn quanh cột như dây leo, cùng nhau chống đỡ một mái vòm nửa hình tròn.
Trên mái có một lỗ thủng lớn, ánh sáng và cát vàng tràn vào, thỉnh thoảng lại có những con rắn rơi xuống.
Xem ra, cung điện này đã bị chôn vùi trong cát từ lâu, mái của nó vốn đã yếu ớt. Nay lại có quá nhiều rắn tập trung trên đó, cộng thêm sức nặng của trại chúng tôi bên trên, cuối cùng không chịu nổi mà sụp xuống.
Tôi còn đang ngẩng đầu nhìn mái vòm thì đoàng, một phát s//úng vang lên, viên đạn xẹt qua đất ngay bên cạnh tôi, tóe lửa.
Tôi giật b.ắ. n mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy Đồng Uy đứng cách đó không xa, giơ s//úng về phía tôi.
"Kiều Mặc Vũ, con khốn, mày giỏi lắm đúng không?!"
Khẩu s//úng vẫn còn bốc khói, tôi vội nắm một nắm cát trong tay, hất thẳng vào mặt hắn rồi quay đầu bỏ chạy.
Mới chạy được hai bước, dưới chân tôi lại hụt một lần nữa.
Tôi vội vàng quơ tay, nắm được một sợi dây leo, cố gắng giữ thăng bằng. Khi tôi cúi đầu nhìn xuống, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt.
Bên dưới tôi là một hố sâu hình tròn khổng lồ, bên trong đầy rắn. Những con rắn này rõ ràng lớn hơn hẳn những con tôi gặp trên sa mạc, gần bằng bắp chân người, cuộn tròn thành từng đống, vặn vẹo bò lổm ngổm.
Nếu Medusa mà thấy cảnh này, chắc cũng phải phát bệnh sợ lỗ.
Tôi đổ mồ hôi tay, cảm giác sắp tuột khỏi dây leo, cơ thể lại trượt xuống thêm vài phân.
Đồng Uy đứng ngay trên miệng hố, nhìn xuống với vẻ kinh hãi, thầm mừng vì lúc nãy hắn chậm chân hơn tôi.
"Hahaha, Kiều Mặc Vũ, mày giỏi lắm mà, sao không chạy nữa đi?"
Hắn lắc lắc khẩu s//úng, nhắm vào sợi dây leo trong tay tôi.
"Kiều Mặc Vũ, tao đổi ý rồi. Ban đầu, sư phụ tao muốn giữ mày lại để lấy Thanh Nang Kinh. Nhưng giờ tao sẽ cho mày thấy, làm người mà quá kiêu ngạo thì sẽ có kết cục gì!"
Đoàng! Một phát s.ú.n. g vang lên, dây leo trong tay tôi đứt thành 2 đoạn.
A—!!
Tôi hét lên, rơi thẳng xuống hố rắn. Nhưng bất ngờ thay, tôi lại túm được một sợi dây khác. Tôi ôm chặt lấy nó, cố định cơ thể.
Khoan đã… Đây là sa mạc, tại sao trên hố rắn lại có nhiều dây leo thế này? Tôi cúi đầu nhìn kỹ, rồi tái mét mặt. Cái thứ tôi đang ôm chặt lấy, không phải dây leo. Mà là một lớp da rắn khổng lồ.
Tôi theo đường da rắn, nhìn về phía cây cột gần đó, nuốt nước bọt đầy căng thẳng.
Lớp da rắn dài hơn mười mét. Vậy phải chăng, ở đây có một con rắn dài hơn mười mét?
"Hahaha, thế mà chưa chết? Kiều Mặc Vũ, đúng là mạng lớn ghê nhỉ!"
Đồng Uy cười lớn, giơ s.ú.n. g lên, nụ cười của hắn cực kỳ ngạo mạn. Không xa lắm, Giang Hạo Ngôn muốn lao lên, nhưng bị mấy tên thuộc hạ của Đồng Uy ghì chặt xuống đất.
Mắt Giang Hạo Ngôn đỏ hoe, hét lên thất thanh:
"Kiều Mặc Vũ!!! Đồng Uy, tao cho mày tiền! Tha cho cậu ấy đi!"
Tôi đu trên lớp da rắn, đung đưa trên miệng hố như đang chơi xích đu, còn Đồng Uy thì nhắm b.ắ. n tôi nhưng vẫn chưa trúng.
Hắn lại tiến lên hai bước, nửa người thò ra miệng hố.
"Tạm biệt nhé, Kiều Mặc Vũ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!