Chương 34: Động Rắn Ở Quỷ Thành 3

Ánh trăng đêm nay rất sáng. Trên lều có một khoảng nhỏ làm bằng nhựa trong suốt, ánh trăng xuyên qua đó, chiếu thẳng xuống *thê thỉ* của tên tóc vàng.

Tôi mở mắt, nhìn về phía đó...

Bỗng tôi nhìn tấy Hoàng Mao… giơ tay lên, gãi mạnh khắp người, rồi chậm rãi ngồi dậy.

Hoàng Mao ngồi đờ đẫn một lúc lâu, không nhúc nhích.

Tôi nuốt nước bọt đầy căng thẳng, cố hết sức dùng ngón tay móc vào lòng bàn tay của Giang Hạo Ngôn.

"Giang Hạo Ngôn, tỉnh dậy đi."

Giang Hạo Ngôn mơ màng mở mắt, nhìn thấy tên tóc vàng đang ngồi giữa lều thì sửng sốt:

"Kiều Mặc Vũ, sao cậu lại ngồi đó?"

Vừa dứt lời, Hoàng Mao đột nhiên quay đầu lại.

Dưới ánh trăng, gương mặt hắn tái nhợt, khóe miệng nứt ra đến mức cong thành một vòng cung kỳ dị, nụ cười méo mó gần như chiếm trọn nửa khuôn mặt.

Tôi giật nảy mình.

"Mồm tên này to thật."

Tên tóc vàng vẫn giữ nguyên nụ cười, đôi mắt trống rỗng, liếc nhìn hai chúng tôi một cái, sau đó đứng dậy, chậm rãi mở cửa lều và bước ra ngoài.

Giang Hạo Ngôn bị doạ sợ đến suýt ngất.

"Kiều Mặc Vũ, hắn c.h.ế. t rồi mà? Đó là cái quái gì vậy?"

Tôi trấn an cậu ta:

"Không sao, chỉ là một con quỷ thôi, đừng sợ."

Giang Hạo Ngôn thở phào:

"Quỷ à? Vậy còn may... Gì cơ? Quỷ á?"

Tôi lườm cậu ta một cái, ra hiệu nhỏ tiếng xuống.

Hoàng Mao bị Nguyệt Sát cắn chết, cơ thể ngập tràn âm khí, rất dễ bị cô hồn vất vưởng ở đây nhập vào. Nhưng cô hồn ở những nơi như thế này phần lớn là những kẻ c.h.ế. t do tai nạn, không phải bị hại chết, nên oán khí không mạnh, cũng sẽ không làm hại người khác.

Tôi cố đứng dậy.

"Chúng ta ra ngoài nhìn xem."

Tay của tôi và Giang Hạo Ngôn vẫn bị trói sau lưng, khom người chui ra khỏi lều. Vừa ló đầu ra, đã thấy đống lửa phía trước vẫn còn đang cháy âm ỉ, hai thanh niên ngồi cạnh đó hút thuốc trò chuyện.

Một trong hai người, đầu húi cua, thở dài.

"A Khoan, tôi thực sự không ngờ Hoàng Mao lại ra đi như thế."

Người bên cạnh tên là A Khoan gật đầu, hất tàn thuốc xuống đất.

"Làm nghề này, đầu luôn treo lơ lửng trên dây thừng. Anh Uy nói rồi, c.h.ế. t một người được hai trăm vạn, về nhà ông chủ sẽ gửi tiền cho gia đình. Thằng nhóc ấy cũng coi như không uổng phí. Ra đời làm gì mà kiếm được hai trăm vạn dễ như thế?"

Vừa dứt lời, Hoàng Mao chậm rãi đi đến cạnh họ, đứng im không nhúc nhích.

A Khoan ngẩng đầu, cười với hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!