Thành phố Ma Quỷ có địa hình điển hình của Nhã Đan, với các gò đất dựng đứng, các lớp đá lộ ra, hùng vĩ và rực rỡ. Vì nằm ở nơi gió lộng, mỗi khi gió thổi, cát bay đá lở, bóng dáng kỳ dị hiện lên, tạo ra bầu không khí u ám rợn người.
Luồng khí luân chuyển giữa các vách núi, tạo nên những âm thanh sắc nhọn, khiến ai nghe thấy cũng phải sởn gai ốc.
Dạo gần đây, nơi này còn xảy ra một chuyện kỳ lạ, càng làm tăng thêm màu sắc huyền bí vốn có của Thành phố Ma.
"Mọi người mau nhìn, bộ xương này chắc là của một con cừu, bị gặm cực kỳ sạch sẽ. Vậy thì, loài rắn ăn th//ịt ng//ười trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào? Và phải đi đâu mới có thể tìm thấy dấu vết của nó?"
Không xa lắm, một cô gái thắt hai b.í. m tóc đuôi ngựa đang ngồi xổm xuống, thao thao bất tuyệt trước một bộ hài cốt.
Tôi và Giang Hạo Ngôn đứng bên cạnh quan sát, cố nhịn cười.
Thật hoang đường. Cô gái này sáng nay vừa ra chợ mua cừu, thịt thì đem nhúng lẩu, xương thì được làm sạch rồi sai người mang đến đây. Giờ lại nghiêm túc diễn trò thế này.
Mấy người làm hotgirl mạng đúng là làm đủ trò để kiếm tương tác mà.
Nhờ vào sự kiện
"rắn ăn th//ịt ng//ười", Thành phố Ma bỗng chốc nổi như cồn trên mạng. Một du khách mất tích khi đi sâu vào khu vực này, đội cứu hộ phải mất hai ngày mới tìm thấy anh ta trong tình trạng thoi thóp.
Anh ta nằm bẹp trên cát, mắt trừng trừng, hoảng loạn kể rằng mình đã thấy rất nhiều con rắn ăn th//ịt ng//ười.
Những con rắn đó có hình thù kỳ dị, hai hàng răng sắc nhọn, có thể cắn xé th//ịt ng//ười như loài dã thú.
Mọi người đều nghĩ anh ta đã phát điên, nhưng khi anh vén ống quần lên, bắp chân của anh đã biến mất, chỉ còn lại một đoạn xương trắng hếu.
"Chúng đến rồi! Chúng đến rồi! Đừng qua đây!! Đừng qua đây a!!!"
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Hình ảnh đó được truyền thông phát sóng, cả mạng xã hội như bùng nổ. Vô số hotgirl mạng và blogger đổ xô đến Thành phố Ma để săn tìm dấu vết loài rắn này, biến nơi đây thành một điểm nóng.
Sự kiện này thậm chí còn gây chấn động đến đài truyền hình thành phố B.
Chúc Đàm Kiện chính là giám đốc chuyên môn của đội này.
Hắn là anh họ của giáo sư Chúc, tính cách cẩn trọng. Tôi vừa hay có việc muốn nhờ hắn, đổi lại, hắn yêu cầu tôi tham gia quay chương trình này, đề phòng bất trắc.
Trong đoàn có các chuyên gia và nhà thám hiểm, thậm chí còn có cả chuyên gia sinh tồn nước ngoài.
Bọn họ đều phản đối Chúc Đàm Kiện mang tôi theo.
"Một cô gái yếu đuối thế này, liệu có chịu nổi cực khổ không? Lỡ có chuyện gì thì sao?"
Chúc Đàm Kiện cười khổ.
"Cô ấy là địa sư, không yếu đuối vậy đâu. Tôi lớn tuổi hơn các cậu, kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Dù chương trình của chúng ta có tên là Giải Mã Khoa Học, nhưng tôi biết, có những thứ mà chỉ dựa vào khoa học thôi thì không thể giải quyết được."
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất còn lại của địa sư thời nay.
Địa sư, trong thời cổ đại còn được gọi là thầy phong thủy.
Có câu:
"Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường.
Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Tổ tiên nhà họ Kiều tôi chính là Giám Chính Khâm Thiên Giám, đồng thời cũng là Môn Chủ của Phong Môn, truyền thừa qua nhiều thế hệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!