"Trước tiên cứ đưa cô ta ra ngoài, tôi sẽ nghĩ cách trừ tà sau."
Lâm Tân gật đầu, nhanh chóng đỡ Phương Thiến lên, rồi nhảy xuống nước. Tôi leo lại lên nắp quan tài, dùng điện thoại chụp lại bức bích họa.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên trong phòng vang lên âm thanh gõ cửa quen thuộc.
"Cộc... cộc... cộc..."
Căn phòng chìm trong yên lặng, khiến âm thanh kia càng thêm nổi bật.
Tôi cúi đầu, nhìn cỗ quan tài dưới chân, da đầu một trận tê dại.
Giang Hạo Ngôn nuốt nước bọt, giọng nói mang theo chút run rẩy.
"Kiều Mặc Vũ, đừng để ý nữa, chúng ta ra ngoài đi."
Đúng lúc này, Mộ Linh ngoài cửa dường như cũng cảm nhận được điều bất thường bên trong, nó không ngừng rít lên, khiến Triệu Tư Tư dựng tóc gáy, run cầm cập dựa vào tường.
Cô ấy méo mặt:
"Thôi xong rồi, đừng ra ngoài nữa! Cứ ở đây chờ c.h.ế. t thôi!"
Bên ngoài có Mộ Linh chặn cửa, bên trong cỗ quan tài phát ra tiếng động kỳ dị, cả nhóm đều căng thẳng, chờ đợi tôi quyết định.
Khoảnh khắc quan trọng, tôi móc vài đồng tiền xu từ túi, ném lên nắp quan tài.
Xem một quẻ đi.
Thượng quái Cấn, hạ quái Tốn.
Ơ…
Mọi người căng thẳng hỏi: Thế nào? Quẻ gì?
Tôi tươi cười nhặt tiền lại.
"Quẻ này nói rằng hôm nay tôi sẽ có một khoản tiền bất ngờ, hahaha!"
Mọi người: ……
Lâm Tân khinh thường:
"Kiều Mặc Vũ, tôi phục cô rồi, c.h.ế. t đến nơi còn nghĩ đến tiền!"
Tôi liếc xéo hắn:
"Anh thì thanh cao lắm à? Không cần tiền? Chuyển khoản cho tôi 5 vạn đi xem nào?"
Vừa nói xong, điện thoại tôi ting một tiếng.
Tôi cúi xuống xem, Lâm Tân chuyển cho tôi 10 vạn.
"Chỉ cần đưa chúng tôi ra ngoài an toàn, cô muốn bao nhiêu cũng được."
Lắm tiền thì giỏi lắm chắc!
Tôi bấm nhận tiền nhanh như chớp.
Chiếc quan tài đá phát ra những tiếng gõ nhịp nhàng, từng tiếng một đều đặn vang lên. Chúng tôi nhìn nhau đầy hoang mang, chưa ai dám hành động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!