Oan… oan hồn?
Giang phu nhân sợ đến trắng bệch mặt.
"Nhà tôi làm gì có oan hồn? Nhà tôi chưa từng có ai c.h.ế. t cả!"
Giang tổng cười lạnh.
"Nói bậy! Càng ngày càng nhảm nhí. Đào Tình, bà cũng là người tốt nghiệp trường Ivy League, sao có thể nghe lọt tai mấy thứ này?"
Nói rồi ông ta day day trán, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn.
"Có thể nói chuyện khoa học một chút không?"
Tôi lạnh lùng liếc ông ta.
"Nói nhảm nữa là tôi đi đấy."
Giang phu nhân lập tức trừng mắt, giơ tay cấu mạnh vào tay chồng. Giang tổng cố nén giận, đứng sang một bên.
"Tốn vị thuộc hành phong, chủ về trưởng nữ. Người rơi từ cầu thang xuống cách đây vài hôm… có phải là con gái lớn của ông bà không?"
Giang phu nhân hít vào một hơi lạnh, hai tay ôm lấy ngực.
"Kiều Đại sư! Cô đúng là thần rồi!"
Giang tổng:
"Hừ, chắc là Hạo Ngôn kể cho cậu chứ gì?"
Giang Hạo Ngôn không hài lòng:
"Ba! Con không nói! Ở trường con với cậu ấy có bao giờ nói chuyện đâu!"
Giang tổng: Hừ!
Tôi lười quan tâm đến ông ta, quay sang Giang Hạo Ngôn:
"Dẫn tôi đến căn phòng ở góc Đông Bắc đi."
Trong phòng, một cô gái xinh đẹp khoảng 27-28 tuổi đang nằm trên giường xem TV. Côấy có vầng trán đầy đặn, gương mặt vuông nhỏ mang nét phóng khoáng, ngũ quan tinh tế sắc sảo, chỉ có điều sắc mặt hơi nhợt nhạt.
"Kiều Đại sư, đây là con gái tôi Giang Khả Khả. Khả Khả, đây là Kiều Đại sư."
Giang Khả Khả đảo mắt, thái độ hệt như Giang tổng.
Hừ, hừ.
Tôi không để tâm, hỏi thẳng:
"Giang Khả Khả, khi bị ngã, cô có chảy m.á. u không? Bị thương ở đâu? Đưa tôi xem thử."
Giang Khả Khả sững lại, sau đó bật cười ha hả.
"Mẹ ơi, con đã nói mà! Cái 'đại sư' này là hàng giả! Con không hề chảy máu, chỉ bị trật chân thôi!"
Nói xong, cô ta hất cằm nhìn tôi đầy kiêu ngạo.
Lộ tẩy rồi nhé?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!