Lâm Tân cầm lấy chai nước khoáng, trong lòng liên tục niệm chú: Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác.
Hắn cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi và ghê tởm, gắng gượng đưa chai nước lên miệng. Đúng lúc này, Mộ Linh bất ngờ thè lưỡi ra.
Lưỡi của nó giống như lưỡi thằn lằn, dài và nhọn, đầu lưỡi còn chẻ đôi.
Nó đưa lưỡi vào trong chai nước, l.i.ế. m mấy vòng. Lâm Tân cuối cùng không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng, tay run lên, làm chai nước rơi xuống đất, nước chảy ra khắp nơi.
Mộ Linh lập tức nhào đến trước mặt hắn, hung tợn trừng mắt nhìn.
Hai người chỉ cách nhau một tấc.
Trong khoảnh khắc then chốt, Lâm Tân hét lên một tiếng nữa, giơ tay chỉ về phía cửa phòng đá.
"Mọi người nghe đi, trong lăng mộ dường như có người khác."
Tất cả chúng tôi đều căng tai lắng nghe, từ xa vang lên âm thanh đập nhịp nhàng: Cộc——cộc——cộc——
Mộ Linh cũng nghe thấy, lập tức lao đến cửa phòng đá, nhe răng trợn mắt gầm gừ ra bên ngoài. Sau đó nó lại rụt đầu vào, nhìn lướt qua mấy người chúng tôi, rồi nhảy lên vai Giang Hạo Ngôn, thậm chí còn đặt một tay lên đầu cậu ta.
Từng mảng lớn dịch nhầy màu xanh lục nhỏ xuống mặt Giang Hạo Ngôn, chảy dọc một bên má cậu ấy. Tất cả mọi người lập tức lộ vẻ ghét bỏ.
Giang Hạo Ngôn tiến về phía tôi, tôi lập tức bước nhanh ra khỏi phòng đá.
"Qua bên kia xem thử."
Kết cấu lăng mộ có dạng hình chữ Hồi, quanh co khúc khuỷu, rõ ràng tiếng động nghe có vẻ ở rất gần, nhưng đi qua mấy ngã rẽ, lại cảm giác như càng lúc càng xa.
Vòng vo hai lần, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tôi lấy ra Tầm Long Xích từ trong túi, nắm lấy cán, duỗi thẳng tay, nhắm mắt lại, xoá bỏ tạp niệm trong lòng, lặng lẽ cảm nhận luồng khí trong mộ đạo.
Kim đồng hồ xoay vòng một lát, sau đó dừng lại ở hướng bên phải.
Tôi gật đầu: Chính là chỗ này.
Lâm Tân bật cười khinh miệt.
"Kiều Mặc Vũ, cô đang đùa à? Đây là một bức tường đấy."
Tôi mở mắt, dùng đèn pin soi vài lần lên bức tường đá trước mặt, sau đó đưa tay ấn vào một viên gạch.
Quả nhiên, một cánh cửa đá từ từ mở ra trước mặt tôi.
Cánh cửa này được xây dựng khớp hoàn toàn với tường xung quanh, nếu không quan sát kỹ sẽ không thể phát hiện ra.
Mọi người sững sờ, Giang Hạo Ngôn hớn hở vỗ vai tôi.
"Kiều đại sư, cậu thật quá lợi hại."
Mộ Linh vẫn đang ngồi trên vai cậu ấy, chúng tôi đứng sát nhau, dịch nhầy từ nó dính hết lên nửa chiếc áo của tôi, tôi lập tức nhảy lùi về phía sau một bước.
"Vỗ mạnh như vậy làm gì cha! Chia tay!"
Giang Hạo Ngôn: ……
Tôi bước vào cửa đá, lập tức nhận ra căn phòng này lớn hơn nhiều so với phòng trước. Nó rộng gần bằng một phòng khách bình thường, nhưng ở giữa lại trống trơn, không có quan tài hay đồ vật gì, không rõ dùng để làm gì.
Tôi giơ đèn pin soi khắp nơi, bất chợt phát hiện trên bức tường góc Tây Bắc có một bức bích họa khổng lồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!