Tôi cầm đèn pin loại siêu sáng bước xuống đường hầm. Lối vào kéo dài chừng hơn mười mét, phía trước là một cánh cửa đá, lúc này nó đang mở ra phía trong. Trên bề mặt cửa vẫn còn một dấu bàn tay mờ nhạt.
"Chắc chắn là Phương Thiến đã vào trong. Tôi sẽ vào trước kiểm tra. Ba người còn lại đứng ngoài chờ."
Tôi bước vào, ba người kia ngoan ngoãn gật đầu, đứng đợi ngay trước cửa. Đúng lúc tôi biến mất vào bóng tối, đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau họ.
"Mấy người đứng đây làm gì?"
Giang Hạo Ngôn quay đầu lại, hết hồn:
"Tiến sĩ Phương?! Cô không phải đã vào trong rồi sao?!"
Phương Thiến lắc đầu:
"Bên cạnh cửa có một đường rẽ, tôi đi vào xem thử. Trong đó có một bức tượng đá, tôi mải nghiên cứu nó, vẫn chưa vào trong mộ."
"Chết tiệt! Vậy thì Kiều Mặc Vũ đang ở một mình trong đó sao?"
Giang Hạo Ngôn sốt ruột, vội chạy vào trong, nhưng khi vừa đến trước cửa đá, cậu ta sững sờ: Cửa đã đóng chặt!
Bên ngoài mọi người đã bắt đầu hoảng loạn, nhưng tôi ở bên trong hoàn toàn không hay biết.
Tôi cầm đèn pin, tiến sâu vào đường hầm khoảng vài chục mét, phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Mí mắt tôi càng giật mạnh hơn. Tôi quỳ xuống, rút mấy đồng xu, gieo xuống đất.
Quẻ thứ 64: Thiên Thủy Tụng.
Hai người tranh đường.
Tôi sững sờ. Một mình tôi ở trong mộ cổ này, ai tranh đường với tôi chứ?!
Tôi cố gắng đè nén cảm giác bất an trong lòng, bước về phía lối rẽ bên trái. Đi được vài bước, không gian phía trước bỗng mở rộng, hóa ra là một căn phòng đá rộng chừng bảy, tám mét vuông. Ở giữa phòng, có một bệ đá tròn, trên đó đặt một chiếc hộp.
Tôi bước đến gần, nhưng ngay lúc ấy, từ góc Tây Bắc, một bóng người chợt lướt qua.
Ai ở đó?!
Tôi giơ đèn pin, chiếu về phía góc Tây Bắc, vừa soi đến thì phát hiện điều bất thường.
Không ngờ, ở đó lại có một chiếc gương đồng.
Tôi vô cùng kinh ngạc, liền ngồi xuống trước gương, cầm đèn pin nghiên cứu kỹ lưỡng. Chiếc gương đồng sớm nhất từng được khai quật tại Cam Mã Đài, Quý Nam, Thanh Hải, kích thước nhỏ, toàn bộ bị rỉ xanh phủ kín.
Nhưng chiếc gương trước mắt tôi lại hoàn toàn khác biệt. Nó cao bằng một người, giống như gương soi toàn thân hiện đại, hơn nữa bề mặt sáng bóng, không chút rỉ sét.
Hàm lượng thiếc ở trong gương rất cao, đến mức tôi có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong đó.
Bên cạnh gương được khắc họa tiết tinh xảo, phía trên cùng là một ngôi sao năm cánh, góc phải bên dưới có một gương mặt cười quái dị.
Tôi đưa tay chạm vào ngôi sao năm cánh, đột nhiên cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Không nhớ ra được nó kỳ quái ở chỗ nào, nhưng cảm giác bất an cực kỳ mạnh mẽ.
Đang đứng suy nghĩ, bỗng nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
"Kiều Mặc Vũ! Kiều Mặc Vũ! Cậu ở đâu?"
Là Giang Hạo Ngôn. Tôi quay đầu lại, soi đèn pin về hướng phát ra âm thanh.
"Giang Hạo Ngôn, tôi ở đây!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!