Cả nhóm hoảng loạn. Đúng lúc đó, Lâm Tân đứng thẳng dậy, giơ ngón tay lên.
"Dùng m.á. u của tôi."
Mọi người sững sờ, quay lại nhìn hắn. Mặt Lâm Tân đỏ bừng, cắn răng nói:
"Mẹ tôi theo đạo Thiên Chúa, tôi đã hứa với bà ấy sẽ không phát sinh quan hệ trước hôn nhân."
Triệu Tư Tư tròn mắt, vô thức bật cười.
Tôi gật đầu, không chút do dự r//ạch một đường trên ngón tay hắn.
Bình luận livestream:
"Không ngờ luôn! Lâm Tân hoá ra lại ngây thơ đến vậy! Tôi chính thức thành fan!"
"Trước giờ tôi tưởng anh ta chỉ tạo hình tượng, không ngờ lại là thật."
Tôi cầm Thất Tinh Kiếm, tiếp tục chiến đấu. Lâm Tân ho nhẹ một tiếng, nói đầy kiêu ngạo:
"Mấy chuyện m.á. u đồng tử này không có cơ sở khoa học gì cả. Kiều Mặc Vũ, tôi không phải tin cô, chỉ là muốn chứng minh mình trong sạch thôi."
"Nhưng Sơn Tiêu này quá mạnh, đánh một hồi lâu, tay tôi run lên, chân cũng sắp đứng không vững. Lâm Tân cũng hết m.á. u để dùng. Mọi người bắt đầu tuyệt vọng. Tôi thở dài, đưa tay cắn mạnh vào ngón tay mình."
"Haizz, cuối cùng cũng phải đến bước này."
Khi m.á. u của tôi vừa chạm vào dây đỏ, Thất Tinh Kiếm lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực. Kiếm rung lên bần bật, giống như vừa được thức tỉnh!
Trần Trinh kinh hãi:
"Tôi tưởng chỉ có đồng tử mới kích hoạt được kiếm này! Môn chủ, tại sao ngay từ đầu cô không dùng m.á. u của mình?!"
Tôi trừng mắt:
"Ai lại tự cắn tay mình ngay từ đầu? Đau c.h.ế. t đi được!"
Nói xong, tôi nhảy ra khỏi trận pháp, xoay kiếm tạo thành một vòng sáng, rồi đ.â. m thẳng vào bụng Sơn Tiêu!
Ngay giây tiếp theo, sơn tiêu phát ra một tiếng thét chói tai đầy thê lương, rồi hóa thành một làn khói đen, hoàn toàn biến mất.
Bình luận livestream:
"Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại quỳ xuống xem livestream."
"Tôi cần hỏi giáo viên vật lý của mình cách giải thích chuyện này."
"Người ở trên, tôi là giáo viên vật lý. Tôi đang gọi điện cho giáo sư đại học đây!"
"Hahaha! Không hổ danh là môn chủ Phong Môn, con sơn tiêu này, quả nhiên chỉ có cô mới đối phó được."
Tiếng vỗ tay vang dội từ xa vọng lại.
Ngay giây tiếp theo, trong một góc hang động, một luồng ánh sáng trắng chói lóa bừng lên.
Những tia đèn pha mạnh mẽ rọi sáng cả hang động như ban ngày. Từ một lối đi sâu trong hang, một nhóm đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ bước ra, từng người một, đội hình cực kỳ ngay ngắn.
"Anh là Đồng Phúc Sinh?"
Tôi cau mày nhìn người đàn ông trung niên đứng trước mặt, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn mặc một chiếc áo khoác dã ngoại, hai tay nhét vào túi quần, dáng vẻ ung dung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!