Tôi dẫn theo nhóm đi ngược lên núi. Trong phòng điều khiển, đạo diễn mặt mày căng thẳng, lưỡng lự có nên báo cảnh sát không.
"Đạo diễn! Nhìn kìa, lượng người xem livestream đã vượt quá 20 triệu rồi! Phá kỷ lục rồi đó!"
"Trên Weibo, 5 từ khóa tìm kiếm hàng đầu đều liên quan đến chương trình của chúng ta! Trời ạ, độ hot này quá kinh khủng!"
Cuối cùng, sự đấu tranh nội tâm của đạo diễn nghiêng về lợi ích thực tế.
"Cắt ghép đoạn hội thoại lúc nãy với Kiều Mặc Vũ, tung lên mạng. Nếu có chuyện xảy ra thật, cứ để cô ta chịu trách nhiệm. Ngoài ra, công khai tin tức nhóm Vương Cường mất tích, tạo chủ đề hot. Nếu đến ngày mai vẫn chưa tìm thấy người, lúc đó hãy báo cảnh sát.
Nhớ là phải phát sóng trực tiếp toàn bộ.
"Tất cả nhân viên tấp nập hành động.. Khi tin nhóm Vương Cường mất tích được công bố, mạng xã hội nổ tung, lượng người xem livestream lại một lần nữa tăng vọt."Tôi là người Vân Nam, để tôi nói cho mọi người nghe! Chuyện về Sơn Tiêu là có thật!Haha, đúng là mấy người làm truyền thông giỏi! Chương trình này bỏ tiền ra thuê bao nhiêu tài khoản ảo vậy?Mọi người đừng cãi nhau nữa!
Tôi thấy chuyện này không giống đang diễn chút nào! Nhóm Vương Cường có khi nào thực sự gặp chuyện không?Dùng não đi!
Toàn mấy ngôi sao hạng A, nếu thật sự có chuyện, đạo diễn không báo cảnh sát tìm người, mà lại cho quay phim đi theo Kiều Mặc Vũ sao? Điên chắc?"
Bình luận livestream náo loạn cả lên.
Thực ra, đừng nói đến khán giả trước màn hình, ngay cả những người đang có mặt tại hiện trường như chị Bạch và những người khác cũng không muốn tin vào mấy chuyện thần quái này.
Ba người theo tôi đi về phía trước, liên tục châm chọc mỉa mai. Lâm Tân thậm chí còn hóa thân thành giáo sư khoa học, phân tích, giảng giải cho tôi trên nhiều góc độ rằng trên thế giới này tuyệt đối không thể tồn tại tinh quái.
Cuối cùng, sau gần một tiếng đi bộ, trước mặt chúng tôi xuất hiện một hang động hẹp.
Tôi cúi thấp người, chui vào trong, đồng thời bật chiếc đèn pin siêu sáng mua trên Taobao.
Hang động sâu hun hút, ngoằn ngoèo phức tạp. Trên trần đầy những thạch nhũ lớn nhỏ khác nhau, từng giọt nước tí tách rơi xuống, vang lên âm thanh tí tách, tí tách trong không gian tĩnh mịch.
Chị Bạch đi sau cùng, tò mò thò đầu nhìn vào sâu bên trong, nhưng ngay sau đó lại bất giác rùng mình.
"Ờm… mấy người cứ vào đi, tôi bị chứng sợ không gian hẹp, tôi đứng ngoài chờ."
Nói xong, chị ta không đợi ai phản ứng, quay người đi thẳng ra ngoài. Thế nhưng, nhóm chúng tôi mới chỉ đi vào chưa được hai, ba phút, theo lý mà nói, ánh sáng bên ngoài vẫn có thể lọt vào. Nhưng khi chị Bạch vừa xoay người lại, mới kinh hãi phát hiện phía cửa hang đã tối đen như mực.
Chị nghi ngờ mình nhìn nhầm, vội vàng nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi lại mở ra, mạnh dạn bước thêm mấy bước về phía trước, nhưng càng đi, trước mặt lại càng tối.
Cuối cùng, tôi cầm đèn pin rẽ vào một lối ngoặt, ánh sáng duy nhất trong tầm mắt của chị Bạch cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, chị ấy chỉ còn một mình, bị kẹt trong hang động hẹp, tăm tối và lạnh lẽo, gần như không thể nhúc nhích.
"Lâm Tân, Chu Tuyết, mấy người đâu rồi, đừng có dọa tôi chứ..."
Giọng chị Bạch run rẩy gần như bật khóc.
"Cứu tôi với, có ai không?"
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người, chị ấy gần như nghẹt thở, hét đến khàn cả giọng. Cuối cùng, một tia sáng lại xuất hiện trong tầm nhìn.
Tôi cầm đèn pin, vẻ mặt lạnh băng.
"Hét cái gì mà hét, còn không mau theo sát!"
"Âm khí ở đây quá nặng, chỗ nào cũng có thể gặp phải quỷ đả tường người bình thường không thể tự đi ra được, nhớ bám theo tôi."
Quỷ đả tường?
Chị Bạch sững người một giây, theo bản năng định phản bác. Nhưng vừa rồi chị ta thực sự không thể tìm thấy lối ra, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang mang khó tả, đành mím môi không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!