Đúng lúc này, anh quay phim vác máy lên, bước vài bước về phía chị Bạch.
"Chị Bạch, để tôi theo chị xem thử."
Nói xong, hắn giơ chân bước ra khỏi vòng tròn.
Mọi người đồng loạt nhìn xuống chân hắn, chị Bạch cũng theo bản năng cúi đầu nhìn. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
"Mau đi, ngay phía trước thôi."
Thấy anh quay phim không gặp chuyện gì, Triệu Tư Tư cũng kiên quyết đi theo.
Giang Hạo Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy theo cô ấy. Vừa rời đi, sợi chỉ đỏ rung lên hai cái, dương khí trong trận lập tức tiêu tan.
Bình luận:
"Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi thấy cái vòng đỏ kia vừa động đậy."
"Chương trình này để ý từng chi tiết nhỏ thật đấy!"
Mọi người lũ lượt đi theo chị Bạch. Chỉ có Vương Cường tụt lại phía sau cùng, thỉnh thoảng đưa tay lau khóe mắt.
Trần Trinh đi chậm lại, thấp giọng hỏi: Cậu sao thế?
Vương Cường ngẩng đầu lên, mặt tái nhợt, môi tím tái, run rẩy giơ điện thoại lên cho Trần Trinh xem.
"Sao lại có… 2 chị Bạch?"
Trần Trinh hít mạnh một hơi, nắm c.h.ặ. t t.a. y Vương Cường, không nói một lời.
Vương Cường xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ đã chứng kiến nhiều chuyện kỳ quái. Trong số những người ở đây, hắn là người tin tôi nhất.
Lúc nãy khi chị Bạch đến gọi người, hắn đang cúi đầu xem livestream trên điện thoại, vừa hay nhìn thấy hình ảnh từ hai phòng phát sóng khác nhau, còn đang cảm thấy kỳ lạ.
"Trần Đại sư, con quái này định dẫn chúng ta đi đâu? Ông nghĩ cách gì đi chứ!"
Hai người nắm c.h.ặ. t t.a. y nhau, Trần Trinh cũng muốn khóc không thành tiếng. Phong thủy truyền thừa bao đời, trải qua biết bao biến cố, những thuật pháp chân chính đã thất truyền từ lâu. Phải đến khi quen tôi, ông ta mới hiểu rằng những gì ghi chép trong cổ thư không phải là chuyện hoang đường.
Phía trước, chị Bạch giả dẫn đường, đưa mọi người đi lên sườn núi, liên tục hối thúc Vương Cường và những người còn lại.
"Nhanh lên, Lâm Tân đang đợi chúng ta đấy!"
Vương Cường đánh bạo lên tiếng:
"Khụ khụ, chị Bạch, tôi nhớ là nhóm Lâm Tân chạy xuống núi mà? Sao chị lại dẫn bọn tôi lên trên?"
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt ra hiệu cho Chu Chu và những người khác. Bước chân của chị Bạch giả hơi khựng lại, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Cường, cười nói:
"Cậu nhầm rồi, bọn họ đang ở trên núi mà… Khè khè khè..."
Tiếng cười sắc nhọn chói tai như tiếng gào thét của một con thú hoang. Tất cả mọi người đều lập tức đưa tay bịt tai, sắc mặt trắng bệch.
Vương Cường sợ đến mức không dám hé môi, chỉ biết co rúm người lại, ép sát vào Trần Trinh. Chị Bạch giả đứng sát bên cạnh, vừa thúc giục họ đi tiếp, vừa cười nham nhở không ngừng.
"Khè khè khè... hai thằng đàn ông mà lại nắm tay nhau à?"
Chị ta vừa cười vừa đưa tay nắm lấy tay Vương Cường.
"Cậu đi chậm quá, để chị kéo cậu đi nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!