Tôi dụi mắt, quay sang hỏi Giang Hạo Ngôn:
"Cậu có thấy anh ta chui vào đây không?"
Giang Hạo Ngôn gật đầu, bước tới cùng tôi thò đầu vào chum nước quan sát. Hai cái đầu kề sát nhau, ánh trăng lặng lẽ đổ xuống, phản chiếu lên thành chum một cách mờ ảo.
Chỉ đến khi nhìn kỹ, chúng tôi mới phát hiện:
Đáy chum trống rỗng! Nó giống như miệng giếng, phía dưới đen kịt, không biết sâu bao nhiêu.
Tôi và Giang Hạo Ngôn đưa mắt nhìn nhau.
Xuống xem thử.
Tôi chống một tay vào thành chum, chuẩn bị nhảy xuống, nhưng Giang Hạo Ngôn bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Cậu ta nhìn tôi đầy nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm, sóng mũi cao phản chiếu ánh trăng, toát lên một nét lạnh lùng khó tả.
Chậc chậc, cái tên ngốc này, lúc không nói gì trông cũng khá đẹp trai đấy chứ.
"Nguy hiểm, để tôi xuống trước."
Giang Hạo Ngôn chống một tay xuống, động tác gọn gàng nhảy xuống miệng hang.
Hừ, quả nhiên tôi đoán đúng tâm tư của cậu ta.
Có biết nịnh hót thì sao? Tư chất của tôi ở đây, cậu định sẵn là không thể làm đồ đệ của tôi rồi.
Tôi tiếc nuối lắc đầu, rồi cũng nhảy theo xuống.
Chỉ một lát sau, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp. Giang Hạo Ngôn dang rộng tay đỡ lấy tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, miệng hang không quá sâu, chỉ khoảng hai mét rưỡi, còn thấp hơn một căn phòng bình thường. Tôi chớp chớp mắt, xung quanh tối om, giơ tay lên cũng chẳng thấy ngón. Tôi cất tiếng gọi hai lần nhưng không nghe thấy tiếng của Lưu Hùng.
Chỉ có tiếng gọi của tôi, vang vọng khắp không gian dưới lòng đất, dội lại thành những âm thanh kéo dài.
"Lưu Hùng—— Hùng—— Hùng——"
Nghe như tiếng ma nữ, khiến người ta lạnh sống lưng.
Ở sâu trong địa đạo, cuối tầm mắt của Lưu Hùng xuất hiện một chút ánh sáng yếu ớt. Anh ta đang lần tay vịn vào vách tường, chậm rãi đi về phía ánh sáng đó, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi khe khẽ bên tai.
"Lưu Hùng—— Hùng—— ùng…ùng..."
Giọng nói rời rạc, tựa như tiếng mèo kêu, lại như tiếng ác quỷ gọi hồn.
Lưu Hùng hoảng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, cố gắng bịt chặt miệng để không bật khóc. Anh ta từng nghe qua truyền thuyết này: nếu có ác quỷ gọi tên, mà mình trả lời, hồn phách sẽ bị nó câu đi mất.
Hai chân anh ta mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, cho đến khi giọng nói ấy biến mất mới run rẩy bám vào vách tường, từng bước chậm rãi đi tiếp về phía trước.
Tôi và Giang Hạo Ngôn đứng dưới đáy giếng một lúc, chờ mắt quen dần với bóng tối. Lúc này, tôi mới phát hiện có một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt lóe lên từ một hướng nào đó.
"Chúng ta qua đó xem thử."
Tôi và Giang Hạo Ngôn nắm tay nhau, đi về phía ánh sáng. Càng đi, tôi càng cảm thấy kinh ngạc. Địa đạo này vô cùng rộng rãi, các lối đi đan xen như mạng nhện, có nhiều ngã rẽ.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy ánh trăng le lói qua khe hở của những tấm gỗ trên đầu, có vẻ như mỗi cái chum nước trong làng đều là một lối xuống địa đạo.
Không biết họ Đồng đã mất bao nhiêu thời gian để xây dựng nên công trình ngầm này. Chúng tôi đi hơn mười phút, cuối cùng, ánh sáng dần tràn vào tầm mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!