Cả hai chúng tôi phản ứng cực nhanh. Nhưng Đạt ca không phải người thường, hắn cực kỳ nhanh nhẹn, bị đẩy lùi một chút rồi lập tức đứng vững, tung một cú đá mạnh vào n.g.ự. c chúng tôi!
Cả hai chúng tôi bị đá văng ra, ngã sõng soài xuống đất. Đạt ca tiến tới, đặt một chân lên lưng tôi, đè chặt xuống.
"Chạy đi, chạy tiếp đi!"
Mẹ kiếp, đúng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, sức mạnh và tốc độ đều hơn hẳn bọn tôi.
Tôi cúi đầu, vừa hay nhìn thấy một cục bùn nhão, vừa rơi xuống từ người cương thi. Tôi nhặt lên, ném thẳng vào mặt Đạt ca, đồng thời hét to:
"Độc phấn ăn mòn xương!"
Đạt ca hét lên thảm thiết, ôm mặt lăn lộn.
Tôi túm lấy Giang Hạo Ngôn, kéo cậu ta bỏ chạy!
Ánh trăng rọi xuống con đường làng. Cả ngôi làng lộ ra dưới ánh trăng mờ ảo, những căn nhà lụp xụp hiện rõ từng đường nét. Chúng tôi chạy thục mạng, nhưng vừa chạy được một đoạn, đụng phải một nhóm người từ phía trước. Cả hai bên đều giật mình khựng lại, hô lên đầy kinh hãi.
Lão Hầu:
"Cương thi! Cương thi—Ơ? Là cô à? Mẹ kiếp, bắt lấy chúng!"
Tôi giơ tay tát một cái vào mặt lão Hầu!
"Bắt cái con mẹ ông! Có hai cương thi đang đuổi theo tôi, chạy mau!"
Vừa nói, tôi đẩy mạnh ông ta, vượt qua bọn họ, tiếp tục bỏ chạy. Lão Hầu ngớ người một giây, sau đó cũng vội vàng co giò chạy theo. Tôi và Giang Hạo Ngôn đều còn trẻ, sức khỏe tốt, chỉ chạy hai vòng là cắt đuôi được bọn chúng.
Cả hai chui vào một con hẻm nhỏ, đứng dựa vào tường thở hổn hển. Tôi vừa định nói gì đó, bỗng nhận ra ở đầu hẻm có một bóng người đang đứng, mái tóc rối tung, toàn thân bốc mùi tanh tưởi.
"Là một con cương thi."
Tôi hít sâu một hơi, đè chặt vai Giang Hạo Ngôn, ra hiệu đứng im.
Con cương thi này rất cao, gần bằng Giang Hạo Ngôn, nhìn có vẻ khoảng ba bốn mươi tuổi. Mắt nó lồi ra, di chuyển chậm chạp, từ từ đi ngang qua chúng tôi. Khi đi ngang qua Giang Hạo Ngôn, nó bỗng dừng lại.
Giang Hạo Ngôn nín thở, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Con cương thi từ từ cúi xuống, đưa mặt tiến sát về phía chúng tôi. Làn da xanh tím, mái tóc bết bùn đất, bầy giòi và rết lúc nhúc bò trên đầu nó, chậm rãi trườn xuống gương mặt. Một con rết to tướng bò dọc theo má, sắp rơi xuống người Giang Hạo Ngôn.
Giang Hạo Ngôn run bần bật, sắp khóc đến nơi.
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tôi nắm c.h.ặ. t t.a. y Giang Hạo Ngôn, vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay cậu, ra hiệu không sao đâu.
Nhưng khi vỗ thêm vài lần, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Dưới đầu ngón tay, tôi cảm nhận được một thứ gì đó ấm nóng, nhớp nháp.
Tôi cúi đầu nhìn xuống. Trên cánh tay của Giang Hạo Ngôn, có một vết cắt rất sâu. Máu chảy dọc theo cổ tay, nhuộm đỏ mu bàn tay tôi.
Chắc là lúc giao đấu với Đạt ca, cậu ta đã vô ý bị hắn cào trúng.
Chết tiệt! Xong rồi!
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cương thi nhe nanh nhọn hoắt, há miệng lao thẳng đến cổ Giang Hạo Ngôn. Tôi nhét ngay Tầm Long Xích vào mồm cương thi, rồi túm chặt lấy Giang Hạo Ngôn.
Chạy mau!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!