Chương 15: Tìm Kiếm Cỏ Hồi Dương 3

Rõ ràng lão Hầu rất kiêng dè tôi. Ông ta kéo Tiểu Hầu đứng lên, quay sang nói một tràng tiếng địa phương với nhóm ông bà lão xung quanh. Sau khi nghe xong, đám đông dần tản ra. Một lát sau, một lão già cầm một cái mâm đi đến, trên mâm chất đầy bánh bao trắng tinh.

Lão Hầu chỉ vào cái mâm:

"Đây là bữa sáng của các người. Ăn xong thì xuống ruộng làm việc."

Sau đó, ông ta nhìn tôi, giọng điệu đầy ẩn ý:

"Kiều Đại sư, tôi biết cô có bản lĩnh, nhưng cô cũng đừng mong chạy thoát. Cái làng này, các người không ra được đâu. Nếu cô hợp tác ngoan ngoãn, bọn họ sẽ ít phải chịu khổ hơn."

Nói xong, ông ta đậy nắp chum nước lại, đặt mâm bánh bao lên trên, rồi dẫn nhóm ông bà lão rời đi, không thèm ngoảnh lại nhìn chúng tôi lần nào.

Khi đám người đó đi xa, Đạt ca thở phào, bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hắn vốn đuổi theo để đưa đồ cho Lưu Hùng, nào ngờ vừa đến khu vực gần đây, bị một ông lão vỗ vài cái, liền ngất đi ngay lập tức.

Lúc tỉnh lại, hắn đã bị đưa đến cái làng quỷ quái này. Hắn cũng đã cố chạy trốn, nhưng dù chạy theo hướng nào, cuối cùng vẫn quay lại đúng chỗ cũ. Hắn chạy đến mức kiệt sức, tức đến mức suýt phát điên, bèn bắt một lão già, uy h.i.ế. p bắt lão dẫn mình ra ngoài.

Nhưng không ngờ, dân làng ai cũng mang theo thuốc mê bên mình! Hắn bị chuốc mê mấy lần, mỗi lần tỉnh dậy lại bị trói nhét vào chum nước…

"Trong chum nước còn có mấy con rắn, chúng chui vào ống quần của tôi mà bò lên trên, kinh tởm muốn chết!"

Đạt ca suýt bật khóc, vừa nói vừa vồ lấy một chiếc bánh bao, nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, trông như thể đã bị bỏ đói nhiều ngày. Hắn vốn là lính đánh thuê ở nước ngoài, võ nghệ cao cường.

Đừng thấy Giang Hạo Ngôn cao to, chứ kiểu như cậu ta, Đạt ca một đ.ấ. m có thể đánh gục hai tên.

Vậy mà giờ ngay cả Đạt ca cũng không thể chạy thoát, khiến cả nhóm hoàn toàn tuyệt vọng. Nhóm người lớn tuổi thở dài, lũ lượt kéo đến cầm bánh bao lên ăn.

"Thôi vậy, quan sát tình hình hai ngày rồi tính."

Hội trưởng Từ ăn được hai miếng, bỗng chỉ vào chum nước, A— lên một tiếng.

Cả bọn giật mình nhào đến:

"Hội trưởng Từ, ông có cách rồi sao?"

Hội trưởng Từ lắc đầu:

"Nghẹn rồi, ai có nước không, cho tôi uống hai ngụm?"

Tôi: …

Mấy ông già này thật đúng là vô dụng mà!

Sau khi ăn sáng, lão Hầu dẫn chúng tôi đến cánh đồng sau làng để làm việc. Ông ta không nói dối, thực sự là bắt chúng tôi làm ruộng, cấy lúa. Tất cả mọi người ngoan ngoãn xuống ruộng, chỉ có tôi đứng trên bờ, mặt đối mặt với lão Hầu, không ai chịu nhường ai.

Tôi:

"Đừng ép tôi, ép tôi quá, chuyện gì tôi cũng dám làm đấy."

Lão Hầu nuốt nước bọt, bặm môi, lặng lẽ bước sang một bên. Thấy vậy, Lưu Hùng lập tức bắt chước tôi, nhảy ra khỏi ruộng:

"Đừng ép tôi, ông có biết tôi là ai không, tôi—"

Chưa nói hết câu, lão Hầu giơ tay tát cho anh ta một cái bạt tai. Lưu Hùng trợn trắng mắt, mềm nhũn ngã xuống ngay tại chỗ.

Lập tức, từ đâu chui ra mấy ông lão, nhanh nhẹn khiêng anh ta đi mất.

Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Ông chủ—! Buông ông chủ tôi ra—!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!