Chương 146: Hắc Ngộ Không Lậu 8

Chúng tôi không dám nấn ná thêm trong tháp Phật, liền mở cửa lớn, để Tống Thiên Minh dẫn đi tìm những người khác ở các phòng thiền.

Toàn bộ kiến trúc ngôi chùa giống như một khu viện ba lớp, tháp Phật nằm trong cùng, lớp bên ngoài là các phòng thiền ở hai bên đông tây, phía nam có một chính điện rộng lớn, ra khỏi chính điện mới có thể rời đi bằng cổng chính.

Bây giờ, Hoa Ngữ Linh đã xác định được những thứ ma quái kia chính là Nhu Thảo, có Thánh nữ Miêu Cương ở đây, chúng tôi cũng không cần giả vờ nữa, giải quyết nhanh gọn.

Mỗi người một chân đá mở cửa một phòng thiền, lớn tiếng gọi tên tìm các đồng đội.

Chúng tôi gây náo động quá lớn, chẳng mấy chốc, hai hàng phòng thiền đều mở toang cửa.

Mỗi phòng đều có hơn mười người bước ra, người dẫn đầu lại là... Tống Thiên Minh với vẻ mặt bối rối.

"Phi Phi, em đến đây làm gì?"

Tôi im lặng.

Giơ tay đếm:

"Một, hai, ba… tám Tống Thiên Minh?"

Lục Linh Châu:

"Chưa hết, còn cái bên cạnh chúng ta nữa, là chín rồi. Ủa mà cũng không đúng, lúc ở tháp Phật cậu còn xử lý một tên nữa mà, mười tên."

Tống Thiên Minh hoàn toàn sụp đổ, dùng tay vò đầu.

"Tại sao lại có nhiều tôi thế này, trời ơi rốt cuộc mấy người là cái giống gì vậy!"

Mỗi Tống Thiên Minh đều bắt đầu phát điên.

"Tại sao lại có nhiều tôi thế này, trời ơi mấy người rốt cuộc là cái gì, Phi Phi, nhìn anh này, anh ở đây này, bọn họ đều là giả!"

Lời nói giống hệt nhau, động tác cơ thể cũng y hệt nhau.

Tôi hoa cả mắt.

Cả bốn chúng tôi bản năng lùi lại một bước, tránh xa cả Tống Thiên Minh bên cạnh, nhiều Tống Thiên Minh thế này, ai mà biết đâu là thật đâu là giả chứ.

Tống Thiên Minh sắp khóc đến nơi.

"Phi Phi, em—em gái, em làm gì vậy, ngay cả em cũng không tin anh sao…"

Tống Phi Phi sốt ruột gãi đầu.

"Xin lỗi, nhưng thực sự em không biết chọn ai luôn…"

Lục Linh Châu bỗng vỗ ngực, xung phong: Tôi biết!

Nói xong, cô ấy liền lao tới, mạnh tay bẻ tay của một Tống Thiên Minh.

Tống Thiên Minh bị cô ấy bẻ đau đến kêu la thảm thiết, Lục Linh Châu còn niệm lôi chú, giáng thẳng vào đầu hắn, Tống Thiên Minh trúng luồng sét, cả người gần như đần ra.

Lục Linh Châu cau mày thở ra một hơi.

"Người này là thật này."

"Lúc nãy tôi đánh nhau với Nhu Thảo trên lầu, vì nó là bản thể thực vật, sức chiến đấu rất mạnh, lại không biết đau, có thể bẻ cong cơ thể từ đủ mọi góc độ bất ngờ, chỉ dựa vào võ lực thì khó mà xử lý."Tống Thiên Minh này yếu xìu, chắc chắn là hàng thật.Tống Thiên Minh:Cảm ơn cô nhiều lắm!

"Một Tống Thiên Minh thì dễ nhận, nhưng dưới kia còn đến hàng trăm người, làm sao tìm chính xác được những người trong đoàn, rồi cứu họ trở về? Lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi giơ tay hô lớn:"Ai không muốn c.h.ế. t thì mau theo tụi tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!