Chương 145: Hắc Ngộ Không Lậu 7

Tầng một của tháp khá trống trải, không có gì đặc biệt. Hai người vừa vào thì nghe thấy có tiếng động trên đầu, bèn leo lên cầu thang.

Đi được một đoạn, chân cô bỗng hụt xuống, suýt nữa ngã gãy cổ.

"Phải gọi là dốc hết sức trâu bò mới trèo lên lại được, vậy mà vừa lên xong lại rơi vào mấy cái hố khốn nạn này, buồn nôn muốn chết."

"Tôi cũng gần giống vậy."

Tôi kể cho cô nghe hết quá trình bên tôi, nhấn mạnh đặc biệt — bên tôi cũng có một Tống Thiên Minh, chính anh ta đã dẫn tôi vào tháp.

Lục Linh Châu cau mày thật chặt.

"Hai Tống Thiên Minh?"

"À không, là một thôi, có một tên vừa mới định g.i.ế. c tôi, bị tôi xử rồi. Giờ chắc chỉ còn lại một."

Tôi hỏi cô ấy:

"Cậu nói xem rốt cuộc hắn là thứ gì? Không phải Nhu Thảo, cũng chẳng có tà khí."

Lục Linh Châu ôm đầu nhăn nhó.

"Thôi khỏi nghĩ nữa, đau đầu. Cứ ra khỏi đây cái đã rồi tính tiếp."

Tôi và Lục Linh Châu cùng nhau trèo lên từ dưới hố. Lần này cả hai đứa rút kinh nghiệm, buộc một sợi dây phép vào cổ tay, giữ khoảng cách tầm một mét.

Như vậy, nếu một người rơi xuống hố, người còn lại có thể kịp thời kéo lên.

Dù đã cẩn thận, nhưng cả hai vẫn thay phiên nhau rớt hố mấy lần, vẫn không thoát được khỏi cái không gian quỷ quái này.

Tôi nghĩ mãi không ra, tháp Phật này có thể lớn đến đâu, làm sao mà có nhiều hố thế được?

Rớt đến lần thứ n rồi, cả hai đã kiệt sức, thảm hại đến không nhận ra, Lục Linh Châu giận đến phát điên, bắt đầu gào lên như dở:

"Đốt hết đi! Thiêu sạch cái chỗ c.h.ế. t tiệt này!"

"Phi Phi với Hoa Hoa còn chưa tìm được đâu. Mình cũng chẳng rõ đang ở tầng mấy. Đốt cái tháp cao thế này thì chúng mình cũng ch//ết theo luôn."

Lục Linh Châu:

"Kệ! Tôi sẽ đồng quy vu tận với đám ma quỷ này."

Nói rồi cô giơ tay lục túi lấy bùa ra, tôi vội nắm lấy cổ tay cô.

"Không được! Cậu bình tĩnh lại đi!"

"Cô ấy không bình tĩnh nổi đâu."

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên phía sau lưng. Tôi lập tức quay lại, vui mừng reo lên:

Phi Phi!

Nhưng ngay giây sau, nụ cười của tôi đông cứng, tim như bị bóp chặt, từng luồng khí lạnh từ gan bàn chân lan khắp cơ thể.

Tống Phi Phi đang đứng cách tôi khoảng hai, ba mét, tay trong tay với Lục Linh Châu, hai người đều bù xù, nhếch nhác, nhìn như vừa bò lên từ trong hố.

Bên canh Tống Phi Phi có 1 Lục Linh Châu, vậy bên cạnh tôi là ai?

Lục Linh Châu bên cạnh tôi lập tức nổi giận:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!