Má nó, leo nãy giờ không biết bao nhiêu bậc, giờ rơi thẳng từ độ cao mười mấy mét như thế này, không c.h.ế. t thì cũng tàn phế.
Phải nghĩ cách thôi!
Tôi đưa tay với ra sau lưng định lấy túi, nhưng tay vừa duỗi ra nửa chừng, đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Cảm giác rơi tự do lập tức dừng lại. Vì lực quán tính, cả cơ thể tôi đập mạnh vào vách tường.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn — từ trong tường, một bàn tay trắng bệch thò ra, đang nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Bàn tay đó gầy đến mức như bộ xương khô, làn da trắng bệch gần như tái xanh, những đường gân xanh nổi rõ như con rết bò ngoằn ngoèo khắp cánh tay.
Tiếp theo đó, một bàn tay khác cũng thò ra, chộp lấy chân trái tôi.
Càng lúc càng nhiều bàn tay, như nấm mọc sau mưa, từ trong tường ùn ùn trồi ra, chộp lấy khắp người tôi.
Lực kéo của những bàn tay này rất mạnh, vừa tóm được liền cố sức kéo tôi vào trong tường. Lưng tôi bị ép sát vào vách, lực ép mạnh tới mức làm tôi đau nhói.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng rắc rắc của xương cốt bị đè nén, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Lúc này, tôi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Theo lý, tôi nên dùng Lôi Kích Mộc Bài để đối phó với những bàn tay này. Nhưng nếu tiêu diệt chúng, tôi sẽ rơi xuống.
Trước mắt chỉ còn hai con đường: hoặc bị kéo vào trong tường ép chết, hoặc rơi xuống mà chết.
Cơn đau từ lưng, chân và tay càng lúc càng mãnh liệt, đau đến cực điểm, lại kích phát ra một phần gan lì trong xương tủy tôi.
Tôi lập ấn quyết, hét lớn:
"Ngũ lôi cấp hội, hống điện tấn đình!"
Một luồng tia sét lóe lên, mấy bàn tay đang giữ lấy tay tôi lập tức bị ch//ặt đứt, chỗ tay đ//ứt phun ra chất lỏng đen ngòm, sau đó thứ chất lỏng ấy bắt đầu ngọ nguậy, mọc ra những cánh tay mới.
Nhưng lúc này, tay phải của tôi đã được tự do.
Tôi lập tức kết ấn Kim Cang, đ.ấ. m thẳng vào vách tường.
Tôi đ.ấ. m liên tiếp mấy cú, khớp ngón tay đập vào mặt tường đau nhói, da tróc thịt rướm m//áu.
Máu của tôi khiến uy lực của Kim Cang ấn càng mạnh. Lại thêm một cú đ.ấ. m thật lực nữa.
Ầm — vách tường vỡ ra, lộ ra một lỗ hổng.
Tất cả các cánh tay trên tường lập tức đ//ứt lìa, rơi xuống theo. Cơ thể tôi cũng rơi theo, nhưng ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, tôi nhanh tay móc ngón lên mép tường, kịp thời giữ được thân mình.
Tôi thở phào một hơi, lại dùng tay kia bám lên, mười ngón căng ra, mũi chân chống lên vách, cố gắng leo lên.
Ngay khi tôi vừa ngóc đầu lên, ló mặt ra khỏi lỗ hổng, thì một gương mặt bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
Hắn ngồi xổm, đầu nghiêng sang một bên, mặt đối mặt với tôi, mũi gần như chạm mũi.
Tôi giật b.ắ. n người, suýt nữa tuột tay.
Tống Thiên Minh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt đầy oán độc, nở nụ cười nham hiểm kỳ dị.
Đi c.h.ế. t đi.
Nói xong, hắn đứng bật dậy, vung chân đá mạnh vào đ//ầu tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!