Ba?! Hỏng rồi!
Sắc mặt tôi thay đổi, lập tức quay người bỏ chạy, nhưng đầu óc bỗng trở nên mơ màng, bước chân loạng choạng. Ngay giây tiếp theo, tiểu Hầu đã lao đến, siết chặt cổ tôi.
"Hê hê hê, hàng này ngon thật."
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bàn ghế bị xô đổ, sau đó là giọng ông chủ Hầu hớn hở hét lên:
"Con trai, qua đây giúp một tay!"
Không ngờ, tôi đường đường là môn chủ Phong Môn, lại rơi vào cái bẫy sơ sài này. Tôi lòng đầy phẫn uất, nhắm mắt giả chết, tạm thời không muốn đối diện với nhóm người già kia nữa.
Những người làm nghề đuổi thi cả đời sống cảnh góa bụa, chỉ khi về già mới nhận một đứa trẻ làm đồ đệ, tuyệt đối không có con ruột.
Tên này phá bỏ quy tắc, lại còn đổi nghề làm buôn người, thật sự đáng giận!
Tôi nhắm mắt, mặc cho tiểu Hầu lôi tôi lên một chiếc xe đẩy. Một lát sau, xe lại rung lên, Giang Hạo Ngôn cũng bị quăng lên cùng tôi. Tôi thử siết tay, nhận ra sức lực đã giảm đi quá nửa. Một chọi hai, hơn nữa còn có bao nhiêu con tin, chắc chắn không ổn.
Lúc này chỉ còn cách tiếp tục giả chết, mặc cho ba con nhà họ Hầu kéo tất cả chúng tôi lên xe đẩy, sau đó buộc lừa kéo xe ra khỏi quán trọ…
"Ba à, trước đây sư phụ của ba khen con nhỏ họ Kiều kia ghê lắm, nhưng con thấy cũng bình thường thôi. Con thấy cô ta cũng xinh đấy, chi bằng giữ lại làm vợ con đi."
Lão Hầu rõ ràng có chút do dự.
"Người họ Kiều đều có bản lĩnh thật sự, đừng có chọc vào cô ta. Bán được tiền rồi, ba mua cho con một cô vợ tốt hơn."
Tiểu Hầu không phục.
"Mấy lão già này thì bán được bao nhiêu tiền chứ? Đến lấy n//ội t//ạng chắc cũng chẳng ai cần. Con thấy chỉ có hai đứa trẻ là đáng giá nhất."
Lão Hầu hừ một tiếng:
"Con vội cái gì? Trước tiên cứ đưa bọn nó về làng của ông ngoại con, bắt làm việc một thời gian đã. Đợi lão Ngụy Mặt Rỗ đến thu hàng rồi tính."
Hai ba con cứ thế nói qua nói lại, trong khi xe lừa tiếp tục lắc lư trên con đường núi gập ghềnh. Tôi nằm trên xe, mở mắt nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao thưa thớt rải rác, không khỏi cảm thán:
Đúng là thời thế suy đồi, lòng người ngày càng hiểm ác.
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Nghề đuổi thi đã sớm suy tàn, đến đời lão Hầu chắc cũng chỉ học được chút ít. Đến lượt tiểu Hầu thì càng tệ hơn. Ngày nay, nhiều nơi ở Hồ Nam đã bắt đầu thực hiện hỏa táng, hắn thậm chí còn chưa từng thấy một xác c.h.ế. t nào, huống chi tin vào mấy thứ này.
Nơi này nghèo nàn, thanh niên thanh niên trai tráng không học hành, chẳng có chút văn hóa, lại cũng chẳng chịu ra ngoài làm ăn. Lâu dần, hắn theo cậu ruột mình, dấn thân vào con đường buôn bán người.
Xe lừa đi rất lâu, trời dần sáng.
Khi tôi mơ màng sắp ngủ mới dừng lại.
Từ trong làng có vài người đi ra, trói chặt chúng tôi bằng dây thừng, sau đó tạt một gáo nước lạnh thẳng vào mặt chúng tôi.
"Tiểu Hầu, mày kiếm đâu ra đám già này vậy? Hahaha, giỏi lắm!"
Tiểu Hầu vênh mặt lên đầy đắc ý.
"Thế nào, lợi hại không? Một lần bắt được cả đám luôn. Trước tiên cứ cho bọn họ đi làm việc đã. Đừng coi thường người già, nhìn da thịt trắng trẻo, thân thể vẫn còn cường tráng đấy!"
Một người cầm sợi dây thừng, lôi tôi đứng dậy.
Chúng tôi bị xâu lại như một đàn châu chấu, bị dắt đi tiếp. Lưu Hùng và mấy người còn lại vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!