Chương 13: Tìm Kiếm Cỏ Hồi Dương 1

Tôi là truyền nhân duy nhất của Địa sư. Khi dẫn đoàn thương gia giàu có đến vùng Tương Tây để giải thi độc, tôi bị người ta bắt cóc vào sâu trong núi.

Người trong làng ép chúng tôi xuống ruộng làm việc. Ngôi làng này, không phải một ngôi làng bình thường. Những cánh đồng này, cũng không phải ruộng bình thường. Đỉa trong nước, tất nhiên cũng không phải loài đỉa bình thường.

Những người trong làng cũng không biết rằng, sau khi trời tối, thứ đến đây vốn không phải là con người.

Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư và là môn chủ của Phong Môn.

****

Địa sư, thời xưa còn gọi là thầy phong thủy.

Trong tám đại môn phái giang hồ, Phong Môn chuyên nghiên cứu địa lý sông núi khắp thiên hạ. Tất cả thầy phong thủy đều xuất thân từ Phong Môn.

Nói đơn giản, trong lĩnh vực phong thủy, nếu tôi nhận mình đứng thứ hai, thì không ai dám xưng là thứ nhất.

Lần trước, nhận lời mời của đại sư phong thủy Trần Trinh, tôi đến Hồng Kông xem phong thủy tổ phần cho thương gia giàu có Lưu Hùng. Ai ngờ, cha của Lưu Hùng đột ngột biến thành cương thi, mấy người bị cào trúng, trúng thi độc.

Vạn vật trên thế gian đều có tương sinh tương khắc. Nơi có rắn độc xuất hiện, trong vòng bảy bước ắt có thuốc giải.

Cương thi cũng vậy.

Từ xưa, vùng Tương Tây đã có nghề đuổi thi, cũng có những vùng đất chuyên dùng để dưỡng thi. Trong khu rừng già ở đó, có một loại cây tên là Cỏ Hồi Dương, chuyên khắc chế thi độc.

Sau khi trở về từ Hồng Kông, tôi xin trường nghỉ dài hạn, chuẩn bị dẫn nhóm của Lưu Hùng đến Tương Tây tìm Cỏ Hồi Dương.

Lần này, tôi đặc biệt dẫn theo nam thần học đường Giang Hạo Ngôn. Cậu ta phấn khích nghĩ rằng mình có thiên phú dị bẩm, tôi sẽ nhận cậu làm đồ đệ.

Tôi lắc đầu:

"Tôi thấy cậu cao to, có thể giúp tôi xách hành lý."

Giang Hạo Ngôn cao đến một mét tám lăm, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, cơ bắp cuồn cuộn. Nếu không cho cậu ta khiêng đồ, quả thật quá phí phạm.

Giang Hạo Ngôn chán nản trong một giây, nhưng ngay sau đó lại hứng khởi.

"Không sao, đợi đến lúc tôi thể hiện tài năng, chắc chắn cậu sẽ nhận ra thiên phú của tôi. Tôi tin rằng, vàng thật thì sớm muộn gì cũng phát sáng!"

Tôi bảo cậu ta chuẩn bị đủ mọi thứ cần thiết, mang theo hai vali chất đầy đồ đạc, rồi lên đường đến Tương Tây.

Tương Tây được mệnh danh là Thập Vạn Đại Sơn, có rất nhiều người Thổ Gia và người Miêu sống biệt lập trong núi sâu qua nhiều thế hệ.

Người Thổ Gia tính cách ôn hòa, nhưng người Miêu thì không như vậy. Họ chia thành hai nhóm: Sinh Miêu và Thục Miêu.

Thục Miêu đã gần như bị Hán hóa, ngoại trừ trang phục, thì không khác gì người Hán. Còn Sinh Miêu vẫn kiên trì sử dụng tiếng địa phương, sống ẩn mình trong núi và không giao du với người ngoài.

"Người Sinh Miêu biết dùng cổ độc, tính tình cố chấp, rất nhạy cảm với ánh mắt của người ngoài. Nếu gặp ai nói tiếng địa phương, cậu phải giữ thái độ lễ phép, đừng đắc tội với họ."

Suốt dọc đường, tôi liên tục căn dặn Giang Hạo Ngôn. Khi đến sân bay Biên Thành, hội ngộ với nhóm của Lưu Hùng, tôi lấy ra một xấp mũ bóng chày màu đỏ từ trong vali và đưa cho họ.

"Chúng ta là đoàn du lịch tìm hiểu văn hóa dân gian, mọi người nhớ đội mũ vào, và phải gọi tôi là hướng dẫn viên Kiều, nghe rõ chưa?"

Nhóm các bác lớn tuổi phấn khởi, háo hức cầm mũ đội lên ngay.

"Môn chủ… à không, hướng dẫn viên Kiều, lúc nãy tôi nhìn từ trên máy bay, thấy mấy ngọn núi bên dưới có thế núi"Tướng Quân Bút

"hiếm thấy! Thế núi này có thể sinh ra danh tướng, ở Hồng Kông chúng tôi rất ít khi thấy loại địa thế này."

"Thật sao? Ở đâu vậy? Lát nữa chúng ta phải ghé qua xem thử!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!