Hội trưởng Từ gãi đầu, mặt đầy lúng túng, không biết trả lời ra sao. Đúng lúc ấy, Trần Trinh ghé sát điện thoại vào micro.
Giọng tôi dội thẳng ra ngoài loa phát thanh:
"Tôi lấy tư cách là Môn chủ Phong Môn, ra lệnh cho tất cả các người lập tức mang theo công cụ hành nghề, tập hợp ngay tại nghĩa trang Viễn Chiêu! Từ gia mang theo thanh kiếm đào mộc, Trần Trinh, ông cũng phải mang theo la bàn. Mọi người nghe rõ chưa?"
"Này, Tiểu Từ, nghe rõ chưa?"
"Hả? Ờ… Môn chủ, nghe rõ rồi, nghe rõ hết rồi!"
Hội trưởng Từ gật đầu lia lịa, lập tức đứng dậy, mặt đầy nghiêm túc.
"Mau, có chuyện rồi! Lập tức đến nghĩa trang!"
Mấy vị đại sư phong thủy hoảng hốt đứng bật dậy, vội vàng đi tìm bảo vật tổ truyền của mình. Đám phóng viên đứng đơ ra như tượng, còn khán giả trước màn hình thì hoàn toàn bùng nổ.
"Mẹ nó, Kiều đại sư vừa nói mình là gì? Môn chủ á?"
"Hội trưởng Từ là 'Tiểu Từ' ư? Không thể nào! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Họ đang quay phim truyền hình à?"
"Quá lố bịch! Đám đại sư này rốt cuộc đang làm gì? Bị Đại Lưu mua chuộc hết rồi, cùng diễn kịch với anh ta à?"
Bên ngoài hỗn loạn như một nồi lẩu tả pí lù, tôi ngồi trong xe, không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh hơn.
Sau khi vượt vô số đèn đỏ, xe cuối cùng cũng lao đến nghĩa trang Viễn Chiêu. Tôi ghé lại xem cổ tay của Lưu Hùng. May quá, mới 5 giờ 30 phút, vẫn còn kịp!
Chúng tôi chạy một mạch lên đỉnh núi.
Lúc này, trên đỉnh núi đã tụ tập rất nhiều người, có người đang chỉ huy dùng ròng rọc kéo quan tài lên, sau đó chuyển nó đến khoảng đất trống trước bia mộ.
Tôi ra lệnh mang xác âm thi lên trước, tẩm xăng đốt cháy ngay tại chỗ. Lửa bùng lên dữ dội, khói đen cuồn cuộn mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
Lưu Hùng bịt mũi, đứng tránh sang một bên.
"Kiều đại sư, quan tài của cha tôi cũng phải đốt sao?"
Tôi lắc đầu, cầm chai nước khoáng trong tay, đổ thẳng lên nắp quan tài. Âm Dương Thuỷ vừa rơi xuống, từng làn khói đen bốc lên nghi ngút từ quan tài.
"Không đơn giản như vậy, phải làm một số nghi thức trước, sáng mai mới có thể thiêu. Một lát nữa, sau khi đưa quan tài lên, anh bảo tất cả mọi người rời núi đi."
Có tiền thì có sức mạnh, quan tài nhanh chóng được kéo lên. Lúc này, nhóm lão đại sư gồm Trần Trinh, Hội trưởng Từ và những người khác cũng đã có mặt đông đủ.
Ngoại trừ các phong thủy sư và Lưu Hùng, những người còn lại đều bị yêu cầu rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bảo Lưu Hùng ngồi xuống trước quan tài, sau đó ra lệnh cho các đại sư đứng vây quanh. Rồi tôi lấy ra một cuộn dây mực từ trong túi, bắt đầu bật mực lên quan tài.
Hội trưởng Từ cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Chẳng lẽ những gì trong phim cương thi của Lâm Chính Anh là thật? Dây mực thực sự có tác dụng với cương thi sao?"
Tôi gật đầu.
"Dây mực do Lỗ Ban phát minh, từ xa xưa, thợ mộc đã là người của Phong Môn chúng tôi. Có rất nhiều pháp khí trừ tà liên quan đến nghề này, không có gì lạ cả."
Tôi vừa đánh dấu xong dây mực trên quan tài thì bất ngờ trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu chỉ là mưa phùn, nhưng chẳng mấy chốc, cơn mưa trở nên dữ dội, rửa sạch hoàn toàn dấu mực trên quan tài.
Tôi thầm kêu không ổn, lập tức đổ hết số Âm Dương Thuỷ còn lại lên quan tài, rồi lấy ra bát quái kính từ trong túi.
Trong lúc tôi đang bận rộn, Lưu Hùng, quỷ sợ c.h.ế. t kia lại lén lút đứng dậy, hai chân run rẩy, định chạy trốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!