Có rất nhiều chuyện tôi không nói thẳng ra. Không phải tôi không muốn, mà vì sợ họ hoảng sợ.
Loại Âm Thi này chỉ biết ru rú trong hầm mộ, không thể nào sinh ra tử khí mạnh đến mức làm nứt bia mộ. Mà luồng tử khí quanh quan tài kia, rõ ràng đến từ một nguồn khác.
Mọi người đã rời đi gần hết, tôi một mình khiêng thang xuống lại hầm mộ, lật tung mọi ngóc ngách tìm manh mối. Trời đã tối hẳn, tử khí trên quan tài ngày càng dày đặc, gần như có thể ngưng hình, không khí trơn trơn, ẩm ướt, lạnh lẽo đến rợn người.
Tôi tìm mãi không thấy gì, cảm thấy càng lúc càng có gì đó không đúng.
Tôi bước ra khỏi hầm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Lúc này bầu trời đã tối đen, chỉ còn lác đác vài ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Tôi nhìn về phía sao Đà La ở hướng Đông Bắc, toàn thân run lên, không thể tin nổi mà lập tức quay đầu, nhìn sang các hướng khác.
Toàn thân tôi run lên, lập tức quay đầu nhìn các hướng khác. Đông, Tây, Nam, Bắc— Phá Quân, Cự Môn, Liêm Trinh, Đà La. Bốn hung tinh đang xếp thành một mạng lưới khổng lồ, bao trùm toàn bộ đỉnh Viễn Chiêu. Mà bia mộ của cha Lưu Hùng, lại nằm chính giữa giao điểm của bốn ngôi sao này.
Mẹ nó! Đây là Tứ Hung Phá Môn trong truyền thuyết!
So với phong thủy núi sông, sức mạnh của tinh tú còn lớn hơn gấp bội. Chỉ trong nháy mắt, vùng đất phong thủy phúc địa này, đã biến thành tràng địa dưỡng thi mạnh nhất thế gian.
Điểm may mắn duy nhất là, phạm vi ảnh hưởng chỉ bao trùm quan tài cha Lưu Hùng, ngay cả con Âm Thi ở gần đó cũng không bị tác động. Nhưng... Trái đất luôn quay, vị trí của tinh tú cũng thay đổi theo từng ngày.
Vì thế, trận pháp Tứ Hung Phá Môn này, mỗi năm chỉ hình thành duy nhất một lần.
Cha của Lưu Hùng đã chôn ở đây 15 năm. 15 năm tích lũy linh lực, hôm nay, ông ta sắp biến thành cương thi!
Đà La tinh hôm nay sáng rực khác thường.
Theo tính toán, đêm nay, *thê thỉ* trong quan tài sẽ hoàn toàn hóa cương. Lúc đó, nếu nó xuất thế, sẽ là một thảm họa nhân gian thực sự.
Có thể phải cần đến quân đội với vũ khí công nghệ cao mới có thể đối phó được.
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Tôi phải nhanh lên! Trước giờ Tý ngày mai, tôi phải giải quyết nó! Ngay khi tôi còn đang lo lắng, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân khẽ khàng. Tiếp đó, một bàn tay lạnh băng từ phía sau bịt chặt miệng tôi!"
Một mùi hương xa lạ sộc vào mũi, làm ý thức tôi mơ hồ. Tôi ngã xuống, mất hết tri giác.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng. Tôi đang ngồi trên ghế, bị trói chặt. Ngoài cửa sổ, ánh nắng trắng lóa khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi cố gắng lắc đầu, nhìn về phía tám cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, đang ngồi trên sofa đối diện.
Mấy người là ai?
"Vậy cô chính là Kiều Mặc Vũ à? Cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam. Sao thế, Đại Lưu ăn chán sơn hào hải vị rồi, muốn đổi khẩu vị sang rau dưa đạm bạc à?"
Một cô gái tóc xoăn dài bồng bềnh, khuôn mặt quyến rũ, bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót, tiến đến trước mặt tôi. Cô ta vươn tay bóp cằm tôi, chăm chú quan sát một lúc lâu.
"Hừ, chỉ có thế này thôi à? Cho cô năm trăm vạn, rời khỏi Hong Kong ngay trong hôm nay, từ giờ không được quay lại nữa."
"Chị Oánh Oánh, năm trăm vạn có phải quá nhiều không?"
"Đúng đấy, người đại lục nghèo lắm, cho một trăm vạn là quá đủ rồi. Nghe nói cô ta chỉ là một sinh viên nghèo, chắc đến mười vạn cũng vui c.h.ế. t rồi."
"Phải đấy, tôi đâu có giàu sang hào phóng như chị Oánh Oánh. Nói trước nhé, năm triệu này đừng có hòng bắt tôi chia phần."
Mấy cô gái mỗi người một câu, tranh cãi ầm ĩ.
Tôi lặng lẽ nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!