Chương 10: Âm Thi Hồng Kông 4

Tôi không mấy kiên nhẫn giải thích lại nguyên lý của Âm Dương Thủy cho họ. Nước này chuyên trừ tà, diệt ma, đồng thời có hiệu quả xua tan tử khí. Hội trưởng Từ tuổi đã lớn, trên người mang theo chút tử khí, vừa rồi bị Âm Dương Thủy loại bỏ, làm da dẻ trở nên hồng hào hơn.

Nhưng hiệu quả này chỉ là tạm thời, sáng mai sẽ trở lại như cũ.

Hội trưởng Từ nghe xong, lắc đầu.

"Tôi không tin, trừ khi cô cho tôi uống thử Âm Dương Thuỷ này."

Mọi người: …

Tất cả đều thèm thuồng nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay tôi. Tôi trợn trắng mắt, cất chai nước vào túi.

"Quan tài này tử khí bao trùm, e rằng sắp xảy ra thi biến thật sự. Lưu Hùng, có phải chín ngày trước, vào giờ Tý, anh đã ở đây không?"

Lưu Hùng tính toán, giật mình A! một tiếng.

"Đúng vậy! Hôm đó là ngày giỗ cha tôi, tôi uống chút rượu rồi ở lại đây tới nửa đêm."

Tôi gật đầu.

"Tháng Đinh Mùi, ngày Tân Sửu. Đinh thuộc âm hỏa, Mùi thuộc âm thổ. Đúng vào giờ âm cực thịnh, tử khí từ mộ tràn ra, xâm nhập vào cơ thể anh. Muốn trừ bỏ tử khí trong người anh, mấu chốt nằm ở quan tài này."

"Ngày mai, anh tìm người khiêng quan tài ra ngoài, phơi nắng chín ngày, tôi sẽ làm pháp sự giải trừ."

"Haha, nói cứ như thật vậy! Nước này có khi chỉ là một loại dung dịch ăn mòn gỗ đặc biệt thôi, đừng để bị lừa! Kiều đại sư, chẳng phải cô nói còn một *thê thỉ* nữa sao? *Thê thỉ* đâu? Đừng có dùng cái bình nước này để đánh lạc hướng chúng tôi!"

Giữa đám đông vang lên một giọng nói đầy mỉa mai, khiến mọi người sững lại, rồi đồng loạt gật gù tán thành.

"Đúng đấy! Đừng giở mấy trò thần thần quỷ quỷ của cô nữa, *thê thỉ* đâu?"

Địa cung đã được chiếu sáng bằng đèn pha, không gian vuông vức khoảng 30 mét vuông, ngay chính giữa là một cỗ quan tài, xung quanh có đám người chen chúc đứng xem, còn lại đều trống trải.

Tôi rút la bàn ra, đi quanh địa cung một vòng.

Khi bước đến góc Tây Bắc, tôi quan sát xung quanh, thậm chí đưa tay gõ lên tường, nhưng… chẳng phát hiện được gì.

Tôi đi một vòng, rồi lại thêm hai vòng nữa, mỗi lần la bàn đều chỉ về góc Tây Bắc, nhưng tôi vẫn không tìm thấy gì khác thường. Duy nhất một điểm khác biệt: Nơi đó tối hơn bình thường.

Không phải kiểu tối đơn thuần, mà giống như có một làn sương mù dày đặc, chặn ánh sáng không cho xuyên qua.

Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Tôi chau mày, ngồi xổm xuống, nhón một nhúm bùn đất dưới chân, đưa lên mũi ngửi thử.

Bùn lạnh buốt, mang theo mùi tanh hôi nhàn nhạt. Tôi chán ghét phủi tay, vô tình ngước đầu lên.

Mẹ nó!

Trên trần địa cung, một *thê thỉ* đang dính vào đó, bốn chi dang rộng, đầu lệch sang một góc kỳ dị, hai mắt trợn trừng đối diện trực tiếp với tôi!

"Haha, tìm không ra liền chửi thề à, Kiều đại sư?"

"Đúng đấy, Kiều đại sư, xác cô nói đâu? Mau chỉ cho chúng tôi xem nào!"

Đám phong thủy đại sư vẫn vây quanh quan tài, cười cợt châm biếm tôi.

Trên trần, *thê thỉ* chớp mắt nhìn tôi một cái, rồi đột nhiên co người lại, run rẩy lùi về sau một chút. Nó dán sát vào trần, rồi dùng tốc độ kinh hoàng, lao thẳng về phía đám phong thủy đại sư!

"Đúng là thời thế đảo điên, đám trẻ thời nay không chịu học hành tử tế, biết chút da lông đã vội lớn tiếng khoác lác, muốn giẫm lên danh tiếng của người đi trước để leo lên cao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!