Thường xuyên có xe sang đón tôi ở cổng trường, bạn cùng phòng đồn đại rằng tôi được bao nuôi, còn lén chụp một đống ảnh tôi đi cùng mấy ông chú.
Sau đó, chính ba của nữ sinh đó quỳ xuống trước mặt tôi:
"Kiều Đại sư, xin cô hãy cứu cả nhà tôi."
Cô ấy không biết rằng, tôi là truyền nhân duy nhất của địa sư.
*******
"Kiều Đại sư, thật không biết phải cảm ơn cô thế nào, tiền thù lao đã được chuyển vào tài khoản của cô rồi. Đây là hàng tôi mới nhập từ Myanmar, kiểu dáng rất mới lạ, không đáng bao nhiêu, hay là cô cầm chơi nhé?"
Chủ tịch tập đoàn trang sức Phượng Cát cung kính đưa tôi một chiếc hộp nhung đỏ. Tôi mở ra xem, bên trong là một quả bầu bằng ngọc phỉ thúy xanh biếc, loại băng chủng đế vương lục, ít nhất cũng phải đáng giá mười vạn.
Tôi gật đầu, nhận lấy hộp quà, tùy tiện nhét vào ba lô:
"Đưa tôi đến cổng trường rồi dừng xe nhé."
Tôi là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, đồng thời cũng là truyền nhân duy nhất của địa sư đời này. Địa sư, thời xưa còn gọi là thầy phong thủy, nhưng không phải tất cả thầy phong thủy đều có thể được gọi là địa sư.
Có câu:
"Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường.
Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Cụ cố của tôi chính là vị Giám Chính cuối cùng của Khâm Thiên Giám triều Thanh.
Tôi bước xuống xe, khoác ba lô lên vai, vươn vai một cái. Chủ tịch Chu cũng xuống xe theo, nhiệt tình nắm lấy tay tôi.
"Kiều Đại sư, lần sau rảnh ghé thăm xưởng rượu của tôi nhé?"
Để xem đã.
Tôi rút tay ra, đi về phía trường. Cảm giác những sinh viên đi ngang đều nhìn tôi thì thầm to nhỏ, tôi quét mắt nhìn một vòng, ai nấy lập tức quay đi, dáng vẻ kỳ lạ.
Đến cửa ký túc xá, cửa phòng mở sẵn, bên trong vang lên tiếng la hét khoa trương của Lâu Thiến Thiến.
"Mọi người mau nhìn này! Tôi nói rồi mà không ai tin, ông già này tôi biết, chính là chủ tịch của Trang sức Phượng Cát. Con gái ông ta cũng học trường mình đấy. Đúng là không biết xấu hổ, ôm ấp ngay trước cổng trường. Loại người này sao trường còn chưa đuổi học đi chứ?"
"Trời ơi, Thiến Thiến, cậu lấy ảnh từ đâu vậy?"
Lâu Thiến Thiến đắc ý hếch cằm:
"Bạn tôi vừa chụp ở cổng trường gửi qua. Tôi đã nói rồi mà, suốt ngày có xe đưa đón, gia cảnh thì bình thường, nhưng nhìn xem, sao trên người cậu ta lại mặc toàn hàng hiệu? Tôi thật sự chịu không nổi khi phải ở chung phòng với loại người ghê tởm này."
Tôi sa sầm mặt bước vào ký túc xá, đặt ba lô xuống, cả phòng lập tức im bặt.
Chỉ có Lâu Thiến Thiến nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.
"Ồ, đi làm thêm về rồi sao? Lần này lại nhận được thứ gì tốt vậy?"
Tôi sống trong ký túc xá, công việc đôi khi không tránh khỏi việc phải ra ngoài vào buổi tối. Khi bạn cùng phòng hỏi, tôi chỉ nói rằng nhà mình không khá giả, nên đi làm thêm kiếm tiền.
Hôm đó, tôi vừa xem phong thủy xong cho một nữ doanh nhân, bà ta cảm kích đến mức tiện tay lấy từ phòng thay đồ ra một chiếc túi xách mới, nhất quyết bắt tôi nhận.
Tôi mang về ký túc xá, tiện tay vứt sang một bên, vừa hay bị bạn cùng phòng nhìn thấy.
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!