Chương 9: Kỳ nghỉ

Chuyển ngữ: @motquadao

Hứa Nghiên tỉnh dậy vào lúc trời vừa hửng sáng. Đêm qua cô ngủ không lâu nhưng chất lượng giấc ngủ khá tốt, không chút mộng mị.

Cô rời giường, kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ cho thông thoáng. Không khí buổi sáng có chút se lạnh, trong lành dễ chịu.

Hôm qua cô nghỉ làm một ngày. Khi xin nghỉ phép với phòng nhân sự, ban đầu họ khá lạnh lùng, bảo cô phải làm thủ tục trên hệ thống. Nhưng sau đó, có thể do đã biết tin tức hoặc do phía Lộ Anh Kỳ can thiệp, phòng nhân sự gọi điện cho cô nói công ty cho cô nghỉ phép có lương một tuần, khuyên cô nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng đến công ty.

Lý do chính cũng là vì đến công ty sẽ dễ bị các phóng viên bao vây.

Tự dưng có một kỳ nghỉ dài ngày, Hứa Nghiên muốn lên kế hoạch chi tiết xem có thể đi chơi ở đâu.

Kỳ nghỉ đông vừa rồi cô đã về quê theo bố đi câu cá suốt một tuần nên lần này cô không muốn về quê nữa.

Quả là hai bố con tâm linh tương thông, ngay khi Hứa Nghiên vừa mở ứng dụng du lịch để xem các tour hot thì bố cô gọi điện tới.

Ngày hôm qua, khi tin tức giải trí vừa bùng lên, bố cô đã nhắn hỏi trong nhóm gia đình xem cô có ổn không. Khi đó Hứa Nghiên trả lời: "Khi nào giải quyết xong con sẽ nhắn lại", rồi đến tối trước khi ngủ mới gửi thêm một tin "Không có vấn đề gì đâu, con mệt quá nên đi ngủ trước đây ạ."

Hứa Văn Tiêu bứt rứt suốt một ngày một đêm, cuối cùng không nhịn nổi nữa, sáng sớm ông đã căn đúng giờ cô rời giường chuẩn bị đi làm để gọi điện: "Bé ngoan, hôm nay con đừng đi làm nữa nhé, bố đoán đám phóng viên sẽ vô cùng phiền phức bám lấy con hỏi toàn mấy câu đáng ghét."

Đây là một cách xử lý đúng chất bố Hứa. Hồi nhỏ, cuối tuần cô ham chơi không làm bài tập, bố cô cũng từng xin phép giáo viên chủ nhiệm cho cô nghỉ học với lý do bị sốt, "Không thì giáo viên sẽ rất khó chịu rồi mắng mỏ con."

Hứa Nghiên không muốn nói với gia định về phương án xử lý truyền thông phức tạp kia, cũng không muốn vì tâm trạng mình không tốt mà làm cho bố mẹ lo lắng.

Cô chỉ coi như là một câu chuyện yêu đương rồi chia tay thông thường: "Chia tay lâu rồi ạ, con không sao, cũng không buồn đâu. Chia tay là do không thể ở bên nhau nữa thôi mà. Hì hì, công ty cho con nghỉ phép một tuần để tránh giới truyền thông, con định tới Cầm Thị đi du lịch, tiện thể ngắm biển rồi ăn đồ nướng."

Nghe đến từ "biển", trong đầu Hứa Văn Tiêu ngay lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo. Ông đề nghị đi du lịch cùng cô: "Lâu rồi bố chưa đi du lịch, bố cũng muốn ngắm biển ăn đồ nướng."

Hứa Nghiên không hề muốn đi du lịch với một ông già: "Vậy bố đi với mẹ đi."

Hứa Văn Tiêu: "Mẹ con nói không muốn đi du lịch với một ông già."

Hứa Nghiên: … Bị mẹ cướp mất thoại rồi thì cô còn nói gì được nữa!

Sợ làm bố tổn thương, cô ấp úng nghĩ một cách thoái thác khác vẹn cả đôi bên: "Vậy bố cho tiền để hai mẹ con con đi chơi nhé."

Hứa Văn Tiêu: "Bệnh viện chỗ mẹ con dạo này bận rộn lắm, hai tuần tới không sắp xếp được thời gian đâu."

Hứa Nghiên: "Bố thì không bận ạ?"

Hứa Văn Tiêu: "Công ty của bố mà, bố thích nghỉ thì nghỉ, quan trọng nhất vẫn là được ở bên con gái ngoan của bố."

Tình cảm bố dành cho cô hơi quá mức rồi. Hứa Nghiên vẫn nghĩ cách từ chối, "Nếu bị paparazzi chụp được, người ta lại bảo con dựa hơi đại gia, được một ông già bao nuôi."

Hứa Văn Tiêu: "Ăn nói bậy bạ!"

Nhưng giả thuyết này của cô không phải không có khả năng. Sau khi bị cô từ chối nhiều lần, Hứa Văn Tiêu cuối cùng cũng xuôi. Ông lại hỏi Ba Đóa có rảnh đi cùng cô không, "Chi phí đi lại và ăn ở của con bé bố trả cho hết!"

Hứa Văn Tiêu sinh Hứa Nghiên khi ông đã 40 tuổi. Ông yêu chiều cô hết mực. Hứa Nghiên lại còn là con một nên từ khi cô còn nhỏ, ông đã tiêu tiền không tiếc cho cô.

Hứa Nghiên gật đầu cho xong chuyện, cúp máy rồi đi làm bữa sáng cho hai người, đợi Ba Đóa tỉnh rồi kể cho cô nàng nghe chuyện này.

Ba Đóa thấy rất cảm động trước sự hào phóng của chú Hứa, nhưng tháng trước cô ấy vừa đi biển với bạn trai, gần đây lại bận lịch dạy gia sư dày đặc, phải đợi hè mới có thời gian nghỉ.

Cô nàng tiếc nuối vô cùng vì không thể sử dụng khoản tài trợ du lịch của chú Hứa, nhưng lại đưa ra cho Hứa Nghiên một gợi ý: "Sao mày không hỏi Lâm Trạch ấy?" 

Hứa Nghiên lắc đầu: "Chắc cậu ấy không có thời gian đâu, người ta đang thi đấu mà."

Ba Đóa: "Thi đấu thì sao? Vận động viên thì không được ăn uống kết hôn sinh con à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!