Chương 8: Phân tâm

Chuyển ngữ: @motquadao

Lúc bị anh kéo vào lòng, Hứa Nghiên theo phản xạ nhắm mắt lại.

Thật ra cũng không tính là ôm, anh chỉ vòng một tay quanh vai cô, tay còn lại vẫn buông thõng bên chân, thật sự chỉ muốn cho cô chút cảm giác an toàn ấm áp.

Hứa Nghiên đứng vững rồi mà trán còn chẳng chạm đến vai anh, áp vào ngực thì lại quá gần gũi nên cô đành túm lấy cánh tay anh, quay đầu nhìn đông nhìn tây để phân tán sự chú ý.

Điện thoại của cô vẫn đang bật đèn flash, ánh sáng yếu ớt rọi lên tấm poster quảng cáo một chương trình khuyến mãi của app nào đó trong thang máy .

Hứa Nghiên đưa điện thoại lên soi, thấy bốn chữ "Màn đêm dịu dàng", nhìn kiểu gì cũng toát lên vẻ mập mờ không đứng đắn.

Nghĩ gì nói nấy, cô hỏi Lâm Trạch: "Cậu nói xem đây có phải kiểu "gọi đào nguyên đêm" không?"

Lâm Trạch quay đầu theo hướng cô nhìn lên tường, không thấy rõ mà nghe cũng không hiểu, "

"Gọi đào nguyên đêm" là gì?"

"Cậu không biết à? "Thanh xuân cuồng dại, không phụ lòng anh, bao đêm trọn gói chỉ từ tám trăm tệ"." Hứa Nghiên tò mò hỏi, "Ở Canada không có hả?"

Lâm Trạch hỏi lại: "Là massage hả?"

Hứa Nghiên bỗng cảm thấy mình đang gieo nghiệp chướng cực nặng, quyết định ngậm miệng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Một anh chàng đơn thuần thế này, cô không thể làm hư người ta được.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm vai cô, cánh tay kia giơ lên lâu đến mức tê rần. Nhưng anh vẫn đứng im như tượng, không hề nhúc nhích.

Anh không lên tiếng, mà Hứa Nghiên thì không biết nên nói gì, càng giữ im lặng bầu không khí lại càng ngượng ngùng.

"Hay là hát một bài đi." Lâm Trạch đột nhiên nói.

Anh cũng nhận ra không khí gượng gạo. Một cái ôm như có như không này chẳng giúp cô cảm thấy an tâm, thậm chí còn khiến cả hai thấy lúng túng.

Anh khích lệ: "Bài chị từng hát ở Santorini ấy, hay lắm."

Hứa Nghiên nhớ lại, chắc là đoạn trích từ vở "Nữ Hoàng Hải Tặc".

Cô vốn không ngại chuyện ca hát nên lập tức lùi lại một chút rồi bắt đầu hát đoạn mình thích nhất:

"I should be free / Ta vốn nên được tự do

Free to be grace / Tự tại hưởng thụ vinh quang

So I can feel the wind on my face… / Để cảm nhận làn gió m*n tr*n khuôn mặt mình…"

Hứa Nghiên hát bằng phong cách nhạc kịch, tiếng hát của cô rất vang, vọng ra cả hành lang dọc theo lối thang máy. Lúc cô hát, Lâm Trạch cũng khe khẽ ngân nga theo.

"And when life beckons I should go / Tiến về nơi xa xăm đầy sao

Face out the storm not stay below / Đối mặt với phong ba, không hề nao núng

Am I to be just woman no…"

Nốt cao cuối cùng còn chưa hát xong, thang máy đột nhiên rung mạnh một cái như chuẩn bị rơi xuống.

Hứa Nghiên sợ đến mức chữ "no" biến thành một tiếng hét chói tai, cả người lao thẳng vào Lâm Trạch, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

May là chỉ rung một cái rồi ổn định lại, cửa thang máy cũng được mở ra từ bên ngoài.

Có điều thang máy bị lệch không khớp với sàn, ngưỡng cửa nằm ngang bụng họ, phải leo lên mới ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!