Chương 7: Đưa về

Chuyển ngữ: @motquadao

Xe của Lâm Trạch cứ thế lao thẳng về phía trung tâm thành phố, Hứa Nghiên nhìn xuống bộ đồ ngủ hoạt hình ngốc nghếch và chiếc áo khoác xám rộng như bao tải trên người, bỗng cảm thấy hơi ngượng: "Chúng ta đi ăn hả? Hay là để tôi về thay đồ trước đã nhé?"

Lâm Trạch thuận miệng nói láo: "Chúng ta đi tiệc pijama."

Hứa Nghiên bản lĩnh lớn, gan càng to nên đã thực sự tin là thật.

Lúc tâm trạng tệ hại, chẳng còn chút khí lực để làm gì cả, con người chúng ta ngược lại còn mong mỏi có chút k*ch th*ch bất thường.

Bình thường Hứa Nghiên không đời nào cho phép mình ra đường trong bộ dạng thế này, nhưng hôm nay tâm trạng quá tệ, cô đã mệt mỏi đến tê dại.

Hứa Nghiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không hỏi anh định đưa mình đi đâu, cứ thế để mặc Lâm Trạch lái xe đưa mình về phía vô định.

Xe dừng ngay một chỗ đối diện thang máy trong tầng hầm đỗ xe. Hứa Nghiên nhận ra đây là thang máy chuyên dụng, không liên thông với khu văn phòng kế bên.

Trước khi xuống xe, Lâm Trạch còn tiện tay mang theo chiếc túi xách mới còn chưa kịp mở hộp của Hứa Nghiên.

Cô lặng lẽ theo sau anh, im lặng mà hiếu kỳ bước vào thang máy, nhìn số tầng cứ thế tăng dần. Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là một quầy lễ tân sáng bừng sắc trắng tinh khôi.

Dù ở đây không có biển hiệu, cũng chẳng có bảng tên, nhưng Hứa Nghiên đoán đây là một câu lạc bộ tư nhân.

Cô thoáng bối rối trong chốc lát. Bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ thấy tổ hợp gái mặc đồ ngủ đi cùng trai đẹp xách túi này cũng sẽ cảm thấy có chút quái đản.

Nhưng các nhân viên ở đây đều rất lịch thiệp, từ đầu đến cuối không để lộ ra một chút không thân thiện nào.

Hai cô nhân viên xinh đẹp dịu dàng bước tới, chào đón cô với nụ cười tươi tắn.

Hứa Nghiên nghe thấy Lâm Trạch nói với họ: "Làm phiền các chị trang điểm giúp cô ấy rồi chọn cho cô ấy một bộ đồ hợp với cái túi này nhé."

Cô ngơ ngác nhìn anh, thấy anh giao túi cho nhân viên rồi bước lại đứng cạnh mình: "Đi đi, tôi đợi chị ở ngoài."

Giữa chốn xa lạ này, người duy nhất Hứa Nghiên có thể tin tưởng chỉ có anh.

Hai cô nhân viên dẫn cô vào một căn phòng có bồn tắm gỗ và ghế nằm, đóng cửa lại, điều chỉnh nhiệt độ phòng, bật máy xông tinh dầu, rồi hỏi cô muốn tắm hay chỉ gội đầu.

Hứa Nghiên vẫn hơi căng thẳng, ngượng nghịu nhìn bồn tắm, sau đó đi đến ghế bành nói rằng cô chỉ gội đầu là được.

Một người gội đầu cho cô, người còn lại massage tay.

Hứa Nghiên nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ nghĩ nếu lát nữa họ giới thiệu mình mua thẻ thành viên thì phải từ chối sao cho khéo.

Nhưng hai người kia ngoài vài câu hỏi về cảm nhận kiểu "lực thế này đã được chưa", sau đó thấy cô không muốn nói chuyện thì không nói thêm gì nữa.

Tay nghề massage tốt đến mức khiến Hứa Nghiên cũng động lòng. Nếu giá ở trong phạm vi có thể chấp nhận được thì làm thẻ cũng không tệ lắm.

Sau đó, họ sấy tóc, sơn móng tay rồi giúp Hứa Nghiên chọn một bộ váy tím nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, còn tết cho cô một kiểu tóc đuôi cá xinh xắn hợp với tạo hình ngày hôm nay.

Lúc bước ra ngoài, vẻ mặt căng thẳng ban đầu của Hứa Nghiên đã biến mất, trông cô thư thái hẳn lên.

Chỉ là đến khi nhìn thấy Lâm Trạch, cô lại cảm thấy áy náy: "Cậu đợi có lâu không?"

Lâm Trạch rót cho cô một ly nước ấm: "Không sao, mẹ tôi còn lâu hơn nhiều."

Hứa Nghiên cầm ly nước bằng hai tay, chân thành nói với anh: "Cảm ơn nhé."

Lâm Trạch thấy cô uống xong nước thì lại mặt nghiêm lại trêu: "Tôi đã nói lần sau sẽ hạ độc rồi mà chị còn dám uống hả?"

Hứa Nghiên tự thấy mình hôm nay xinh đẹp không tì vết, khoác chiếc túi mới còn thơm mùi da, nháy mắt nói với Lâm Trạch: "Nếu vậy thì tôi mời cậu ăn bữa cuối cùng của đời người nhé, ăn sang một chút!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!