Chương 6: Bực bội

Chuyển ngữ: @motquadao

Ba Đóa ngạc nhiên nhìn cô: "Mày nói gì cơ? Cứ thế mà đồng ý luôn á?"

Hứa Nghiên vỗ nhẹ tay cô bạn như để trấn an rồi đưa điện thoại trả lại cho Lộ Anh Kỳ: "Ừ, cứ như vậy đi, tôi đồng ý."

Hôm nay Ba Đóa ngồi tiếp quản lý của Lộ Anh Kỳ cùng Hứa Nghiên là để tiếp thêm dũng khí cho cô trong cuộc đàm phán. Hứa Nghiên có thể mù quáng trong tình yêu, nhưng Ba Đóa thì rất tỉnh táo.

Cô ấy nhìn cái màn kẻ tung người hứng của hai người đàn ông trước mặt mà chán ngán, vừa dọa nạt vừa chơi bài tình cảm. Nếu Hứa Nghiên cứ nhất quyết ôm lấy cái nồi này thì ít nhất Ba Đóa phải giúp cô giành được lợi ích lớn nhất có thể.

Ba Đóa hằn học chất vấn: "Các người muốn cô ấy gánh cái tiếng oan đó, đổi lại cô ấy được cái gì? Đừng có nói cái kiểu dù sao cũng bị chụp ảnh rồi, nhận hay không cũng thế cả. Bây giờ chúng tôi đang giúp các người giảm tổn thất xuống mức thấp nhất đấy. Nếu để mọi chuyện bung bét ra, đến lúc anh phải đền bù hợp đồng quảng cáo thì đến cả cái quần xì cũng chẳng giữ nổi!"

Hứa Nghiên nắm lấy tay Ba Đóa : "Đủ rồi, đừng nói nữa."

Lộ Anh Kỳ cúi đầu, thở dài: "Nghiên Nghiên, anh sẽ bù đắp cho em…"

Ba Đóa: "Nói miệng thì ai chẳng nói được, viết cam kết đi." 

Hứa Nghiên giơ tay bịt miệng cô bạn: "Ba Đóa, tao bảo đủ rồi. Vậy thôi, chuyện tới đây là xong rồi, đừng nói gì nữa, tao không cần gì cả."

Cô hất cằm về phía Lộ Anh Kỳ: "Các người đi nhanh đi, tôi đồng ý rồi, đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Hai người kia quả thực còn nhiều việc phải xử lý. Người quản lý kéo theo Lộ Anh Kỳ vẫn còn đang muốn nói thêm vài lời với Hứa Nghiên ra ngoài, cực kỳ hài lòng với kết quả giải quyết này.

Trước khi đi, Lộ Anh Kỳ vẫn quay đầu lại nhìn cô đầy lưu luyến. Hứa Nghiên chỉ lạnh nhạt nghiêng mặt sang chỗ khác.

Người đi rồi, Ba Đóa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng cô: "Mới có dăm ba câu đã dọa được mày rồi? Mày ngốc hay gì, đã không được lợi lộc gì còn bị người ta lợi dụng làm cái bia đỡ đạn."

Hứa Nghiên mở điện thoại, tắt ghi âm trên thiết bị giấu kín. Đúng là cô cảm tính, cũng có phần xúc động, nhưng cô không ngây thơ ngốc nghếch đến mức đó.

Cất toàn bộ thiết bị ghi âm đi, cô mới phản bác lại Ba Đóa: "Mày mới ngốc nghếch ấy, mày tưởng họ không ghi âm chắc? Chúng ta mà dám mở miệng đòi tiền, bọn họ quay ra kiện ngược lại tội tống tiền thì sao? Một phát ăn trọn án."

Không phải là cô chưa từng chứng kiến ​​những sự việc tương tự xảy ra trong công ty.

Ba Đóa há hốc miệng như một con cá nhỏ: "Hèn hạ tới mức đó sao?"

Hứa Nghiên: "Ai mà biết được. Bây giờ tao cũng phải đề phòng anh ta." 

Cô nói xong lời này thì cảm thấy cực kỳ mất mát. Ba Đóa biết, dù ngoài miệng Hứa Nghiên có mắng chửi Lộ Anh Kỳ một trăm lần đi nữa thì cũng không thể bằng nỗi thất vọng vì bị đâm sau lưng mà cô vừa trải qua. 

Hứa Nghiên biết bản thân quyết định ngu ngốc nên cố tìm cho mình một lý do: "Họ nói đúng đấy. Tao đã bị chụp lại rồi, dù có thanh minh đến mấy thì vẫn sẽ bị chửi, chi bằng nhận luôn cho xong." 

Ba Đóa vốn dĩ còn đang thấy cô còn có tí đầu óc khi nhắc đến chuyện tống tiền, nghe thấy Hứa Nghiên nói vậy lại bốc hỏa trở lại: "Bọn họ chọn đúng con nhóc mềm lòng dễ dụ là mày rồi đấy! Tát mày một cái rồi đưa cho một quả táo ngọt là mủi lòng ngay. Tao thấy mày không chỉ có lòng từ bi đâu, mà còn đang có cái kiểu suy nghĩ được yêu đương với ngôi sao nổi tiếng dù chỉ là trên danh nghĩa cũng có tí nở mày nở mặt đúng không hả?"

Hứa Nghiên bị cô nàng mắng trúng tim đen nhưng lại không cãi lại được. Bởi vì cô bạn thân của cô hoàn hảo đến mức không có gì để chê, nghĩ mãi cũng không biết nên mắng lại cái gì.

Cô đành hậm hực dậm chân "Hừ! Hừ!" hai tiếng rồi chạy trốn vào phòng.

Điện thoại trong tay rung lên.

Hứa Nghiên mở ra xem, là Lâm Trạch gửi tin nhắn đến.

Anh bảo hôm nay anh được nghỉ, hỏi cô có tiện lấy lại túi không.

Hứa Nghiên nghĩ đến việc cái túi kia là nguồn cơn của mọi việc là lại thấy bực bội. 

Cô rất muốn nhờ Lâm Trạch trực tiếp vứt đi luôn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vứt đi thì quá lãng phí, chi bằng lên chợ đồ cũ bán rẻ lại còn hơn.

Thôi mặc kệ cái túi đó muốn ra sao thì ra, hôm nay Hứa Nghiên không có hơi sức đâu mà đi thả thính trai đẹp. Cô chỉ muốn được một mình yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!