Chương 53: Ngoại truyện 3 – HOÀN TOÀN VĂN

Chuyển ngữ: @motquadao

Chuyến du lịch tốt nghiệp của Hứa Nghiên và bạn cùng phòng sắp khép lại, họ chuẩn bị đặt chân đến điểm dừng chân cuối cùng của hành trình này, chính là Santorini.

Đây là nơi bốn cô gái thấy trong một bộ phim thần tượng, một nơi đẹp đến mức khó quên. Và cuối cùng họ đã có cơ hội đến check

-in thực tế.

Trên chuyến bay từ Athens tới Santorini, Hứa Nghiên bị tách khỏi nhóm bạn. Ba cô gái được xếp vào ghế liền kề, còn cô thì ngồi ở ghế đôi bên kia lối đi..

Hứa Nghiên cẩn thận đối chiếu số ghế, xác định đúng chỗ ngồi thì dừng lại, tháo balo trên vai và nhét vào khoang hành lý phía trên.

Ngồi ở ghế sát cửa sổ bên cạnh cô là một chàng trai, dáng người cao ráo, đang đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ nhìn sau gáy thôi cũng biết là trai đẹp.

Suốt chuyến đi này Hứa Nghiên gặp không ít anh chàng đẹp trai. Nhóm bạn thân của cô cũng thường đùa là phải trải nghiệm một lần tình yêu sét đánh lúc đi du lịch, nhưng tiếc rằng họ chỉ có dũng khí ngắm trai, cùng lắm là cười cười chào hỏi chứ không ai dám tiến thêm bước nào.

Không biết có phải bị ánh nhìn của cô quá chăm chú hay không, chàng trai bên cửa sổ bất ngờ quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt anh, Hứa Nghiên cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp.

Đẹp trai quá mức cho phép!

Anh nhìn thấy Hứa Nghiên đang đứng đó, tay nắm cần kéo vali, tưởng cô không nâng lên được, bèn tháo một bên tai nghe ra, nghiêng đầu hỏi bằng tiếng Trung: "Bạn có cần giúp không?"

Anh nói tiếng Trung, lại có gương mặt người châu Á. Hứa Nghiên chợt cảm thấy một cảm giác thân thuộc dâng lên, cô gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Anh cởi dây an toàn, đứng dậy, giúp cô đặt vali lên khoang hành lý phía trên.

Anh rất cao, Hứa Nghiên đứng bên cạnh phải ngẩng đầu lên nhìn. Chính sự chênh lệch chiều cao này càng làm anh đẹp trai hơn gấp bội.

Xếp hành lý xong, trước khi quay lại chỗ ngồi, anh nhìn Hứa Nghiên một cái rồi thân thiện hỏi: "Bạn có muốn ngồi cạnh cửa sổ không? Hôm nay trời đẹp lắm đấy."

Thời tiết thực sự rất đẹp, lại đang là hoàng hôn. Khi máy bay cất cánh chắc chắn sẽ thấy cảnh mây trời cực kỳ thơ mộng.

Anh chủ động đổi chỗ, Hứa Nghiên nói cảm ơn rồi vui vẻ ngồi vào ghế trong, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải chụp thật nhiều ảnh đẹp để đăng lên mạng xã hội.

Máy bay chưa khởi hành, chàng trai cũng không tiếp tục đeo tai nghe nữa. Hứa Nghiên cảm ơn ý tốt của anh, chủ động bắt chuyện với anh giết thời gian.

Thật ra cũng vì anh quá đẹp trai, khiến người ta không muốn bắt chuyện cũng khó.

Hứa Nghiên tự giới thiệu: "Mình là Hứa Nghiên, tới đây đi du lịch cùng bạn học. Cậu là người Trung Quốc phải không? Cũng tới đây đi du lịch hả?"

Anh gật đầu: "Chào Hứa Nghiên, mình là Lâm Trạch. Ông bà mình là người Trung Quốc, mình cũng đang đi du lịch."

Trước đây mỗi lần đến đoạn tự giới thiệu, Hứa Nghiên đều thấy ngượng đến mức muốn độn thổ, vậy mà hôm nay lại cảm thấy vô cùng tự nhiên.

Cô giống như đang tham gia một buổi "English corner", trao đổi về tình hình của nhau với một anh chàng đẹp trai gốc Hoa, câu qua câu lại. Trong tình huống này, khác với trò chuyện cùng bạn bè, bạn không thể nói dối, cũng không cần né tránh điều gì, vô thức tiết lộ rất nhiều thông tin cá nhân.

Ví dụ, Hứa Nghiên không chỉ biết bà ngoại anh là người Hy Lạp, anh vừa thăm người thân ở Athens về mà còn biết anh năm nay mười tám tuổi, vừa đỗ vào ngành Luật của một trường thuộc khối Ivy League.

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vậy mà lại trò chuyện như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Hứa Nghiên kể về hành trình hơn nửa tháng ở châu Âu, những nơi cô đi qua anh cũng từng đến, thậm chí còn từng ăn cùng một món ăn dở tệ giống nhau ở cùng một nhà hàng, nên cả hai nói chuyện vô cùng hợp gu.

Chuyến bay chỉ kéo dài nửa tiếng, khi nghe thông báo hạ cánh Hứa Nghiên mới phát hiện máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.

Cô thậm chí còn chưa chụp được một tấm ảnh nào!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!