Chuyển ngữ: @motquadao
Những ngày tháng dùi mài kinh sử luôn khiến người ta chìm đắm, chớp mắt một cái, lại đến mùa tốt nghiệp.
Hứa Nghiên mặc áo tốt nghiệp của thạc sĩ, chụp ảnh lưu niệm cùng bạn bè và giáo viên. Tay cô sờ lên phiến đá to khắc tên trường trước cổng, trong lòng đầy cảm khái: Hay là cô viết thư góp ý cho hiệu trưởng nhỉ, để người ta tu sửa lại tảng đá này, bị sờ đến trọc lóc rồi.
Chụp ảnh xong, cô không vào trong nữa, đứng đợi ở cổng trường. Lâm Trạch vừa đáp chuyến bay từ Bắc Thành đến, tới để dự lễ tốt nghiệp của cô vào buổi chiều.
Con đường trước cổng trường hôm nay cực kỳ tắc nghẽn, ba chú bảo vệ đứng bên đường điều tiết giao thông, bảo người nhà và bạn bè của sinh viên đỗ xe ở trung tâm thương mại gần đó.
Còn có mấy tài xế taxi liên tục thò đầu ra khỏi cửa sổ, sốt ruột vung tay quát tháo mấy xe đằng trước chắn đường.
Hứa Nghiên nghĩ, nếu không phải đang ở trong nội thành thành phố thì tiếng còi chắc đã vang trời rồi.
Cô nhắn cho Lâm Trạch, báo cho anh biết đoạn đường phía trước đang tắc, bảo anh xuống xe từ ngã rẽ trước rồi đi bộ đến.
Tin nhắn vừa gửi chưa lâu, cô đã thấy Lâm Trạch xuất hiện ở góc đường bên kia. Anh mặc áo sơ mi ngắn tay, kéo theo một vali hành lý cỡ nhỏ, đứng đợi đèn đỏ trên vạch qua đường.
Hứa Nghiên vẫy tay với anh, anh cách một đoạn xa cũng mỉm cười với cô. Đèn xanh bật lên, anh kéo vali chạy sang đường.
Hứa Nghiên dùng tay làm quạt, phẩy phẩy gió cho anh: "Sao anh lại chạy, sang đường thì phải nhìn xe, đừng có chạy!"
Lâm Trạch sửa lại mũ tốt nghiệp cho cô, vuốt mượt dây tua, đáp: "Anh biết rồi mà."
Hai người tay trong tay đi đến hội trường, tới cửa thì chia ra. Cô vào khu ghế lẻ dành cho sinh viên, người nhà thì ngồi khu ghế chẵn.
Lớp của Hứa Nghiên được xếp ngồi khá gần khu vực sân khấu, gần như ngay phía sau dãy ghế của lãnh đạo nhà trường và khách mời danh dự.
Giữa một loạt các giáo sư đầu bạc, có người thậm chí đã trọc lóc, nổi bật lên một bóng dáng ngồi thẳng lưng, ăn mặc thời thượng – giảng viên đặc biệt Lộ Anh Kỳ.
Nhiều sinh viên lén chụp ảnh anh ta, có bạn học của Hứa Nghiên còn nhớ đến tin đồn năm xưa, hóng hớt nhìn cô, thậm chí còn xúi cô ngồi sau lưng anh ta.
Hứa Nghiên giả vờ không hiểu gì cả, không nghe thấy, không để ý cũng không đáp lại.
Ngược lại, Lộ Anh Kỳ quay đầu nhìn thoáng về phía cô, thấy cô thì không có biểu cảm gì đặc biệt.
Không lâu sau, anh ta nhắn tin tới: "Cùng đi ăn tối nhé?"
Khung chat hiện rõ tin nhắn gần nhất giữa họ là từ Tết âm lịch. Anh ta gửi sticker chúc Tết, cô chỉ nhắn lại: "Chúc mừng năm mới."
Hứa Nghiên định trả lời lại là "Không đi". Nhưng suy nghĩ một lát lại xoá, chuyển sang nhắn cho Lâm Trạch: "Lộ Anh Kỳ rủ em đi ăn tối."
Lâm Trạch phản hồi ngay: "Không đi."
Hứa Nghiên nhìn hai chữ y chang nhau, thấy hơi buồn cười. Hai người yêu nhau lâu rồi, cả cách nhắn tin cũng giống nhau y sì đúc.
Nhưng cô vẫn thuyết phục anh thêm: "Cùng nhau đi nhé?"
Gần đây, câu lạc bộ khúc côn cầu thiếu nhi ở Bắc Thành mà Lâm Trạch đang chuẩn bị đã gần hoàn tất, đúng lúc cần truyền thông quảng bá. Hứa Nghiên thấy anh bận rộn chạy ngược xuôi đến gầy cả người, xót xa vô cùng.
Nếu có thể mượn danh tiếng của Lộ Anh Kỳ để PR cho câu lạc bộ thì cũng đáng.
"Người yêu cũ" chủ động đưa tới cửa, cô tiện tay chém một dao nhưng còn được mời cả một bữa cơm thì cũng chẳng có gì thiệt gì, phải không?
Mà Lâm Trạch thì rất hiếm khi từ chối yêu cầu của cô, nên anh trả lời: "Thôi được."
Thế là Hứa Nghiên nhắn lại cho Lộ Anh Kỳ: "Tối nay Ba Đóa đã đặt bàn rồi, cùng đi nha."
Lộ Anh Kỳ: "Ok."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!