Chương 50: Kết truyện – Hoàn chính văn

Chuyển ngữ: @motquadao

Lệnh phong tỏa ở Thượng Hải rầm rộ kéo dài suốt hơn hai tháng, cuối cùng cũng được dỡ bỏ khi mùa hè đến.

Trong suốt thời gian đó, Hứa Nghiên đã học online ở Áo Viên. Dưới sự hướng dẫn của ông lão hàng xóm, cô đã giâm cành được cả một vườn xương rồng.

"Thế là chúng ta không phải lo lắng hoa bị chết khô khi không có nhà nữa rồi!"

Lâm Trạch nhìn những thân cây gai góc đó, khen sáng kiến của Hứa Nghiên thật tuyệt vời: "Trông có vẻ còn có tác dụng bảo vệ nhà cửa nữa đấy."

Hứa Nghiên ôm một kỳ vọng phi thực tế nói với anh: "Cây này còn ra quả được đó. Em nghe nói quả xương rồng ngon lắm, không biết nó có tự phấn đấu mà kết trái được không."

Lâm Trạch cảm thấy cô hi vọng hơi quá, những cây xương rồng này tự sống sót được đã là may mắn lắm rồi.

Hy Á đã mời Hứa Nghiên đi uống trà chiều thêm hai lần nữa. Bà nhắn tin trực tiếp cho Hứa Nghiên, không nhắc gì đến Lâm Trạch.

Hứa Nghiên băn khoăn không biết có nên dẫn Lâm Trạch theo không. Đầu óc nảy ra một suy nghĩ táo bạo: "Lỡ đâu mẹ anh muốn đưa cho em một tờ séc năm triệu để em rời xa con trai bà ấy thì sao?"

Lâm Trạch: "Nếu là vậy thì em có chấp nhận không?"

Hứa Nghiên lắc đầu: "Em không. Tiền anh cho còn nhiều hơn, như thế không có lời."

Lâm Trạch nghiêm túc: "Nếu bà ấy cho em nhiều hơn, hoặc nếu anh phá sản thì sao?"

Hứa Nghiên xoa cằm. Trước khi mặt anh biến sắc, cô vỗ vỗ bụng anh: "Giữ dáng cho cẩn thận nhé, em sẽ xem xét nuôi anh thêm hai năm."

Cuối cùng cô vẫn dẫn Lâm Trạch cùng đến nhà họ Tống. Thực ra Hy Á không có việc gì quan trọng, chỉ muốn tìm cô để cùng đi mua sắm và làm đẹp. Nhưng thấy cô luôn phải kéo theo một "cái đuôi nhỏ" nên bà không rủ cô thường xuyên nữa.

Việc giao tiếp giữa người với người cũng phải tùy duyên, nếu không phải tâm đầu ý hợp thì cứ giữ khoảng cách vừa phải, xã giao qua lại cũng tốt.

Hứa Nghiên thấy Hy Á không còn nồng nhiệt hẹn cô nữa thì có chút bất an, hỏi Lâm Trạch có phải cô đã làm mất lòng mẹ anh không.

Lâm Trạch hiểu tính Hy Á. Anh an ủi Hứa Nghiên rằng không sao cả, dù sao thì tương lai họ cũng không sống chung, lễ Tết gặp nhau ăn một bữa cơm là được.

Nghe có vẻ là một mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất dễ chịu. Nhưng điều Hứa Nghiên nghĩ đến lại không phải là bản thân: "Anh có muốn gặp mẹ nhiều hơn không?"

Thực ra cô muốn nói, nếu mối quan hệ giữa cô và Hy Á tốt hơn một chút, liệu Hy Á có yêu thương Lâm Trạch nhiều hơn một chút không?

Logic này có vẻ hơi vô lý, nhưng Hứa Nghiên luôn cảm thấy Lâm Trạch rất đáng thương. Có biết bao nhiêu người xa lạ yêu mến anh, nhưng tình yêu dành cho anh của những người ruột thịt nhất trong gia đình lại luôn có sự ngăn cách.

Lâm Trạch nghiêm mặt nhìn cô. Hứa Nghiên hiểu ngay ý anh, cô chắp tay sau lưng và bắt chước giọng điệu của anh: "Hứa Nghiên, ở bên anh, cảm xúc của em mới là ưu tiên hàng đầu!"

Nói xong, cô liền cười hì hì khoác tay Lâm Trạch: "Em biết rồi, biết rồi. Đây là lần đầu tiên em làm dâu mà, lần sau sẽ có kinh nghiệm!"

Cô cố tình nói những lời trêu chọc anh, nhưng anh không giận cũng không cười, cô liền thấy chán, không đùa những trò vô vị nữa.

Khi cô giả vờ như không có chuyện gì, Lâm Trạch lại thấy buồn cười. Anh lại dùng tư thế nựng mèo để nựng cổ cô, để cô ngước mắt nhìn anh.

Anh cười bất lực với cô: "Anh đang nghĩ, nếu con của chúng ta mà nghịch ngợm như em thì chắc anh cũng hết cách với nó."

Hứa Nghiên: "Anh có đánh con không?"

Lâm Trạch: "Anh sẽ không đánh con."

Hứa Nghiên: "Xạo! Lúc trước anh cũng từng nói sẽ không đánh em mà!"

Lâm Trạch: "Cái đó không tính."

Hứa Nghiên: "Đến lúc đánh con, anh cũng sẽ nói là, đánh vào mông thì không tính!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!