Chuyển ngữ: @motquadao
Lâm Trạch đến studio ghi hình để quay phần phỏng vấn quảng bá cho một một show truyền hình thực tế về đề tài khúc côn cầu trên băng mà anh vừa ký hợp đồng. Anh đảm nhận vai trò huấn luyện viên trong chương trình.
Đây là một dự án trọng điểm được cấp trên của câu lạc bộ trực tiếp kết nối nhằm mục tiêu "đưa 300 triệu người tham gia các môn thể thao trên băng".
Lâm Trạch rất sẵn lòng trở thành người quảng bá cho bộ môn khúc côn cầu mà anh đam mê, mong sao có thể khiến nhiều người hiểu và tham gia bộ môn thể thao này hơn.
Công việc dù bận rộn nhưng vẫn có thể thu xếp gọn gàng, chỉ có chuyện tình cảm cá nhân là liên tục làm gián đoạn nhịp sống thường nhật của anh.
Từ lúc đặt chân tới Bắc Thành, anh đã ba lần tình cờ chạm mặt Hứa Nghiên, cô gái anh từng tìm kiếm khắp đảo Santorini mà không gặp.
Năm đó họ đã hẹn nhau sẽ tái ngộ vào cùng một địa điểm cùng một thời gian vào năm sau. Nhưng anh vì lịch thi đấu mà đến trễ một ngày, dù ở lại ba hôm cũng không thấy bóng dáng Hứa Nghiên ở nơi đã hẹn.
Khi ấy anh còn ngây thơ cho rằng lỗi do mình thất hứa trước, có lẽ cô thấy tủi thân hoặc giận dỗi nên mới bỏ đi.
Dù sau đó có được một vài thông tin từ lễ tân khách sạn khiến anh thấy chuyện không hẳn là như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn cố tìm đủ mọi lý do để tha thứ cho Hứa Nghiên.
Năm tiếp theo, anh lại đến. Lần này không trễ hẹn, song vẫn không thấy người đâu.
Tới năm thứ ba, dường như việc tới nơi đây chờ đợi đã trở thành một thói quen, cũng có thể là một chấp niệm, khiến anh cứ rơi vào một tuần hoàn mong đợi rồi lại thất vọng.
Cuối cùng anh cũng phải chấp nhận một sự thật, rằng cô đã lừa anh, cô sẽ không quay lại đây nữa.
Nhưng không ngờ được rằng, trên một mảnh đất vừa quen thuộc vừa xa lạ, anh lại gặp lại cô.
Cô đã thay đổi đôi chút so với cô gái nhiệt tình và phóng khoáng trong ký ức, nhưng đôi mắt tròn xoe mỗi khi cười vẫn đáng yêu như thế, vừa ngây thơ như một động vật nhỏ, vừa giống như con mèo không có mưu đồ xấu mà cô đã từng gửi cho anh.
Nhưng anh đã không còn là chàng thiếu niên non nớt năm xưa nữa, sẽ không còn vì một nụ cười, vì một nụ hôn mà say mê điên đảo.
Cô giống như ly trà sữa được đóng gói đẹp mắt kia, nghe nói vị ngon lắm, nhưng anh biết là không phù hợp với mình.
Anh không thử thì sẽ không bị tổn thương.
Xe vừa về đến nhà, Lâm Trạch đang định vứt ly trà sữa vào thùng rác thì vô tình phát hiện một chiếc túi lớn đặt ở hàng ghế sau, hình như là Hứa Nghiên ném xuống đây, lúc rời đi thì quên mất không mang theo.
Anh chụp ảnh lại gửi cho cô.
Hứa Nghiên vừa nằm xuống nghỉ ngơi. Trước đó cô đã phát hiện mình quên lấy cái túi Lộ Anh Kỳ tặng, đang gọi điện than vãn với Ba Đóa.
Nhưng Ba Đóa chẳng quan tâm đến Lộ Anh Kỳ, cô nàng chỉ tập trung vào chuyện tự dưng gặp được Lâm Trạch giữa đường: "Ê nha, thế này có được coi là được anh hùng cứu mỹ nhân không? Vậy mà mày không mời người ta ăn tối để cảm ơn ư! Ngốc nghếch!"
Hứa Nghiên "Tao có cảm ơn mà! Tao mời người ta uống trà sữa, nhưng cậu ấy nói đang chuẩn bị thi đấu nên không thể tùy tiện uống đồ bên ngoài."
Ba Đóa: "Haizz, bỏ lỡ cơ hội tiến thêm một bước với trai đẹp rồi, tiếc thật đấy."
Hứa Nghiên: "Thật ra là vẫn còn cơ hội… Cái túi mà Lộ Anh Kỳ đưa tao vẫn còn để trên xe cậu ấy!"
Ba Đóa: "Được đó được đó! Chị Nghiên nhà ta cũng có chút chiêu trò đấy!"
Hứa Nghiên: "Quá khen quá khen, tất cả là nhờ vào cái não cá vàng của tao."
Hứa Nghiên vừa dứt lời thì nhận được tin nhắn từ Lâm Trạch, cô lập tức "truyền hình trực tiếp" với cô bạn thân: "Á á á Lâm Trạch gửi hình cho tao! Trả lời sao giờ?!"
Ba Đóa: "Á á á ảnh gì? Có mặc đồ không đấy?"
Hứa Nghiên: "Nghĩ gì vậy mom, là ảnh cái túi! Mày mới mặc đồ vào giùm tao!"
Ba Đóa: "Hehe đừng có mắng tao, nhanh nhanh trả lời trai đẹp, hẹn lần tới gặp mặt đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!