Chương 49: Xin tha

Chuyển ngữ: @motquadao

"Đương nhiên là không phải!" Câu phủ nhận của Hứa Nghiên bật ra không chút do dự.

Nhưng bảo cô giải thích rõ "không phải" thế nào thì lại chẳng biết nói từ đâu.

Đầu óc cô quay cuồng, suy nghĩ làm thế nào để nói rõ với anh rằng cô không hề muốn "bỏ rơi" anh. Thậm chí, cô mới là người lo sợ bị "bỏ rơi" mới đúng.

Vì quá tập trung vào việc suy nghĩ, cô không biết đã về đến nhà từ lúc nào.

Lâm Trạch tắt máy, bước xuống xe trước.

Hứa Nghiên nhìn bóng lưng anh qua cửa sổ xe, lúc này mới hoàn hồn, đẩy cửa chạy theo, kéo tay áo anh. Trước khi nói vào việc chính, cô hờn trách anh: "Sao anh không mở cửa xe cho em?"

Thường ngày, bất kể lên hay xuống xe, anh đều mở cửa cho cô.

Lâm Trạch cúi đầu nhìn cô, nói một tiếng "xin lỗi". Chỉ là anh đang bực bội trong lòng, cũng vì sự im lặng suốt nửa đường của cô mà cảm thấy bất an.

Anh không muốn cãi nhau với cô nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm trước khi mình không kìm được mà nổi giận.

Hứa Nghiên thấy anh lại sải bước đi nhanh về phía trước, thậm chí còn không nắm lấy tay cô, cô giận đến mức dừng lại tại chỗ, dậm chân: "Anh thế này mà gọi là sợ bị bỏ rơi hả!"

Bước chân của Lâm Trạch khựng lại, rồi anh quay người bước về.

Anh định kéo tay cô, nhưng bị cô gạt ra: "Đừng chạm vào em! Em không muốn về nhà nữa!"

Đèn cảm ứng âm thanh của những ngôi nhà gần đó đều bị tiếng cô hét sáng trưng lên.

Lâm Trạch vác cô lên vai, đi nhanh về phía sau nhà: "Em kêu to như vậy không sợ mất mặt hả?"

Hứa Nghiên đấm vào lưng anh: "Mất mặt thì mất mặt! Em còn sắp mất chồng rồi đây này!"

Nghe thấy cách xưng hô này, tim Lâm Trạch khẽ run lên. Ngay cả lúc ở trên giường cô cũng chưa từng gọi anh như vậy.

Trong lòng anh rối bời, nhưng vẻ mặt lại vui vẻ một cách vô thức vì một tiếng "chồng" đó.

Một tay Lâm Trạch ôm đùi cô, tay còn lại vỗ vào mông cô một cái: "Nói linh tinh."

Anh vác cô vào nhà, rồi đặt cô xuống.

Cô cởi giày rồi nhảy lên chiếc ghế đẩu bên cạnh tủ giày, nhìn anh từ trên cao xuống: "Lâm Trạch, chúng ta nói chuyện đi."

Lâm Trạch đặt giày cô vào tủ ngay ngắn, ngước nhìn cô: "Được."

Họ cứ thế nhìn thẳng vào nhau.

Hứa Nghiên bất ngờ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Cô nghĩ, không cần nói chuyện nữa. Chẳng phải tâm tư của cô đã viết hết lên mặt rồi sao?

Cô siết chặt cánh tay đến mức không thể ôm anh chặt hơn được nữa, đến mức một phân tử không khí cũng không thể lọt vào.

Cô muốn bày tỏ lập trường trước khi mọi cuộc đối thoại diễn ra, dùng những lời lẽ mộc mạc nhất mà cô đã nghĩ suốt cả chặng đường để nói với anh: "Anh nói bỏ rơi gì chứ? Sao em có thể không cần anh được? Anh tốt thế này, em yêu anh còn không hết nữa là!"

Thế là đủ rồi.

Chỉ một câu ấy thôi, với Lâm Trạch, đã là quá đủ.

Nhưng có lẽ anh cũng trở nên kiêu ngạo trong tình yêu của cô, tham lam muốn nghe thêm nhiều lời cam kết hơn nữa.

Anh nghe xong câu đó, lại hờ hững phản bác: "Thật à? Anh cứ tưởng em lại như lúc ở Hy Lạp, chỉ yêu đương tùy hứng một chút, không muốn yêu nữa thì biến mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!