Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên nghi ngờ Lâm Trạch chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô nhéo một cái vào đùi anh: "Bố mẹ em đang ở nhà đấy!"
"Ừm." Lâm Trạch uống nốt nửa chai nước còn lại, điều này khiến ánh mắt anh tỉnh táo hơn một chút.
Anh kiểm tra lại xem cửa đã khóa chặt chưa rồi quay lại giường, trượt xuống ôm lấy cẳng chân cô, xoa bóp nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Anh rất có ý thức phục vụ, ngẩng đầu nhìn cô: "Anh giúp em nhé."
Hứa Nghiên từ chối, rút chân mình ra, đạp một cái vào ngực anh: "Anh mau quay lại ngủ đi!"
Lâm Trạch quỳ gối bên chân cô, xác nhận lại lần nữa: "Em không ngủ được, anh cũng không ngủ được. Thật sự không muốn à?"
Trước đây, khi tình cảm nồng nhiệt không kìm được, Lâm Trạch cũng từng đơn thuần giúp cô. Hứa Nghiên cảm thấy cảm giác đó thỏa mãn về mặt tâm lý hơn là sinh lý. Cô thích nhìn anh quỳ rạp dưới váy mình, đón nhận sự thờ phụng nhất từ anh.
Nhưng bây giờ cô đang ở nhà, phía bên kia bức tường là bố mẹ cô. Lòng xấu hổ không cho phép cô lén lút hưởng thụ như vậy.
Hứa Nghiên vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh: "Em ngủ, em ngủ. Anh lại đây đi, chúng ta ôm nhau ngủ!"
Lâm Trạch bò về chỗ của mình, tắt đèn. Lần này anh quay lưng lại với cô, hy vọng hơi thở của mình không làm phiền cô.
Anh đã nhường nhịn đến mức này nhưng cô lại không biết điều, nghĩ sao anh không ôm mình nữa, liền xoay người ôm anh từ phía sau.
Chân Hứa Nghiên cọ vào lông chân anh, lởm chởm, nhột nhột, khiến người ta lại càng tò mò muốn cọ xát thêm lần nữa, cứ như một trò chơi vậy.
Lâm Trạch đưa tay giữ lấy đầu gối cô, có chút bất lực hỏi: "Em ngủ như thế này đấy à?"
Hứa Nghiên vội vàng rụt chân lại, trán áp vào lưng anh: "Ngủ rồi, ngủ rồi. Em ngủ thật rồi đây!"
Lâm Trạch mở to mắt, nghe tiếng thở đều đều của cô và tiếng tim mình bình tĩnh dần lại.
Cô như một con bạch tuộc, tay chân quấn quýt lấy anh, nóng hầm hập như một chiếc lò sưởi nhỏ.
Lâm Trạch nhận ra những tưởng tượng và miêu tả của mình về cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy. Anh lặng lẽ mỉm cười, dùng bàn tay bao bọc lấy mu bàn tay cô, đan các ngón tay vào nhau rồi nhắm mắt lại.
Giấc ngủ kéo dài cho đến khi chuông báo thức vang lên. Hứa Nghiên bật dậy khỏi giường, lấy lại tinh thần một lát, rồi cầm điện thoại chạy như bay về phòng mình.
Lâm Trạch nhìn bóng lưng cô chân trần bỏ chạy, trong cơn mơ màng cảm thấy cô như cô bé Lọ Lem phải trở về nhà khi tiếng chuông ngân, nhưng lại quên để lại cho anh một chiếc giày thủy tinh làm kỷ niệm.
Cô chạy vội quá, quên cả đóng cửa giúp anh.
Lâm Trạch tự mình xuống giường đi đóng cửa. Nhưng khi đi đến cửa, anh nhìn thấy Hứa Văn Tiêu đang đứng ở cửa phòng ngủ chính đối diện.
Bố Hứa đang ngó về phía phòng Hứa Nghiên, rồi quay đầu nhìn Lâm Trạch, đối diện với thân trên tr*n tr** của anh, hừ lạnh một tiếng đầy bực bội.
Cảm giác lạnh ngắt này khiến Lâm Trạch tỉnh cả ngủ.
Hứa Nghiên hoàn toàn không hay biết chuyện này. Cô chỉ cảm thấy bố mình ngày càng khó tính, cứ hơi chút lại gây khó dễ cho Lâm Trạch, còn Lâm Trạch thì cứ cam chịu như vậy, trông thật đáng thương.
Cô nghĩ, đã đến lúc phải chấm dứt cuộc sống "ở chung" này rồi.
Chỉ là lệnh phong tỏa ở Thượng Hải vẫn chưa được dỡ bỏ. Nơi mà cô từng ca ngợi là "phòng chống dịch hiệu quả" lần này đã thất bại. Những ngày phong tỏa toàn thành phố kéo dài từ bảy ngày này sang bảy ngày khác. Số ca nhiễm mới vẫn tiếp tục tăng, ngày dỡ bỏ phong tỏa dường như còn ở rất xa vời.
Mỗi ngày cô đều gọi video cho Ba Đóa, hỏi thăm tình hình bên cô ấy, sợ cô ấy hết nước hết thức ăn, cũng sợ cô ấy bị bệnh mà không có ai chăm sóc.
Ba Đóa luôn nói có đồ ăn, còn bảo mình đã mập lên rồi.
Cho đến một ngày, khi cô gọi video cho Ba Đóa, cô thấy bóng dáng một người đàn ông thoáng qua. Hứa Nghiên sợ phát khiếp hét lên, tưởng mình gặp ma.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!