Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên có ch. ết cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này.
Vì cả thành phố bị phong tỏa, cô không thể quay lại trường học, nên cô ở nhà chăm sóc mẹ nhiều hơn, bưng trà rót nước phục vụ mẹ trong giai đoạn hậu phẫu.
Lâm Trạch đương nhiên cũng ở lại, không khách sáo mà trực tiếp dọn vào nhà Hứa Nghiên nhưng lại bị Hứa Văn Tiêu "ngăn cách", sắp xếp cho anh ngủ ở phòng dành cho khách.
Mẹ Hứa vẫn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hứa Nghiên bận rộn lo lắng, trong mắt chỉ có mẹ. Lâm Trạch không muốn làm phiền, cũng không nói gì.
Nhưng sau khi ở như vậy được năm ngày, anh tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Hứa Nghiên, hỏi cô có muốn thú nhận mối quan hệ của họ với gia đình không: "Anh muốn ngủ chung phòng với em."
Hứa Nghiên: "Giờ anh còn có giường để ngủ là may rồi. Nếu anh thật sự thú nhận với bố em, ông ấy có thể đánh gãy chân chó của anh đấy."
Lâm Trạch: "Tại sao lại đánh gãy chân? Anh không phải chó."
Hứa Nghiên không muốn giải thích cho anh biết bố cô nhỏ nhen thế nào. Dù sao thì hồi học đại học, cô có hẹn hò với một người. Bố cô còn đặc biệt chạy đến trường ăn tối với cậu bạn trai đó. Sau đó ông tỏ ra không hài lòng vì cậu ta mới vào đại học đã chú tâm vào chuyện yêu đương, cảm thấy cậu ta chưa đủ trưởng thành và chín chắn.
Bố cô nói: "Điềm tĩnh mới là phẩm chất quý giá nhất của người đàn ông."
Nếu Hứa Văn Tiêu biết Lâm Trạch mới gặp mặt vài lần đã dụ dỗ con gái ông đi đăng ký kết hôn, có lẽ ông sẽ báo cảnh sát bắt tên "bắt cóc" này đi.
Lâm Trạch nắm tay cô, vẫn hỏi: "Tại sao? Tại sao lại đánh gãy chân anh? Không phải em nói năm nay sẽ nói với người thân về việc chúng ta kết hôn sao?"
Hứa Nghiên đúng là có ý định đó, nhưng cụ thể là công khai thế nào thì chưa nghĩ ra. Chắc chắn không phải là đột ngột thú nhận như thế này. Cô cảm thấy thời điểm này không thích hợp.
Cô kiễng chân ôm cổ anh, hôn lên cằm anh: "Anh ngoan nhé, cứ ngủ phòng khách đi. Đó là căn phòng có ánh sáng tốt nhất đấy, sáng sủa lắm."
Lâm Trạch: "Anh ngủ không thích có ánh sáng."
"Khụ khụ." Phía sau đột nhiên vang lên tiếng ho khan của Hứa Văn Tiêu.
Nhà họ Hứa rộng đến thế, hành lang có đến mấy lối đi, nhưng Hứa Văn Tiêu lại cứ phải chọn đi qua cửa kho nơi hai người đang thì thầm để ra ban công phơi quần áo.
Khó mà nói là đây không phải là cố ý.
Hai người nhìn bố Hứa đi qua rồi lại đi về, vẫn nắm chặt tay nhau không buông.
Hứa Văn Tiêu liếc Lâm Trạch một cái rồi gọi: "Tiểu Lâm, qua đây giúp chú nhặt rau."
"Vâng ạ." Lâm Trạch đi theo.
Hứa Nghiên không yên tâm cũng muốn đi theo, nhưng bị bố cô giao nhiệm vụ gọt táo cho mẹ Hứa ăn.
Hứa Nghiên bĩu môi, ôm đĩa và táo đến phòng ngủ chính tìm mẹ.
Thường ngày vì Mẹ Hứa bận công việc nên trong nhà có thuê một dì giúp việc nấu ăn. Nhưng chỉ cần Hứa Văn Tiêu không đi công tác, ông sẽ là người nấu ăn ở nhà.
Ông thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con gái khi ăn đồ ăn ông nấu.
Vì vậy, ông nghĩ Lâm Trạch cũng nên là một hiền phu lương phụ lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Lâm Trạch đã nấu ăn hai lần kể từ khi đến nhà họ Hứa. Một lần là món mỳ spaghetti gà xé phay sốt pesto húng quế, một lần là nộm salad thịt bò sốt bí đỏ.
Healthy thì đúng là healthy thật, nhưng Hứa Văn Tiêu cảm thấy khó ăn.
Ông suy ra rằng Hứa Nghiên chắc chắn cũng thấy khó ăn.
Ngay cả khi Hứa Nghiên tỏ vẻ rất thích và ăn hết sạch sành sanh, ông vẫn nghĩ cô đang giả vờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!