Chuyển ngữ: @motquadao
Vì đã kiêng khem quá lâu, vừa ăn một bữa toàn sơn hào hải vị đã khiến Hứa Nghiên sốt luôn.
Cô bị viêm họng, đau rát, sốt nhẹ không dứt, nằm trên giường thoi thóp như sắp tắt thở đến nơi.
Hứa Nghiên nói muốn uống Coca nấu gừng. Lâm Trạch lập tức nấu cho cô một bình lớn, thỉnh thoảng lại rót cho cô một cốc.
Cô lại nói muốn ăn cháo kê hải sâm, thế là đêm hôm khuya khoắt, Lâm Trạch lái xe ra siêu thị mua hải sâm Liêu Ninh về ngâm rồi ninh cháo cho cô.
Hứa Nghiên vốn không muốn làm phiền người khác. Cô lấy khăn tay che miệng ho, ho xong còn phải nhìn xem khăn tay có dính máu không, y như một diễn viên kịch nhập vai: "Anh mau sang phòng khách đi, đừng để bị em lây bệnh."
Lúc trước anh bị cảm rồi phát sốt cũng không cho cô đến gần. Vậy mà lần này, anh nhất quyết không chịu cách ly, kiên quyết ở bên cạnh cô.
Hứa Nghiên tìm khẩu trang đeo vào: "Em mà dương tính thì lây cho anh mất."
Lâm Trạch: "Triệu chứng của em không giống bị dương tính đâu. Mà cho dù có thật, thì cũng là do anh mang virus từ Làng Olympic về lây cho em, anh càng phải chịu trách nhiệm với em hơn."
Anh chẳng buồn tranh cãi với cô về chuyện có nên ngủ riêng phòng không mà tháo khẩu trang của cô ra, thay bằng mặt nạ xông khí dung. Rồi anh quay vào bếp chưng nước lê cho cô.
Tối đó Hứa Nghiên yêu cầu anh ngủ ở phòng bên. Anh không chịu. Cô bèn viện cớ nói mình ngủ không yên, phải lăn qua lộn lại, giường nhỏ quá không đủ chỗ cho cô trở mình.
Lâm Trạch nghe vậy thì chạy ra ghế sofa ở góc phòng ngủ. Thân hình cao lớn của anh co quắp lại, trông rất đáng thương.
Hứa Nghiên lạnh lùng nhìn anh vài lần với. đến nửa đêm dậy đi vệ sinh, cô không nhịn được nữa đành đạp anh một cái, bảo anh lên giường nằm.
Cơn cảm cúm này của cô kéo dài dai dẳng hơn mười ngày. Lâm Trạch ngoại trừ đến nhà Tống thăm Hy Á một lần, còn lại không đi đâu cả.
Anh cũng không cần đi làm, cứ ở nhà chăm sóc cô dưỡng bệnh.
Đến khi bệnh của Hứa Nghiên gần như khỏi hẳn, cũng là lúc cô phải trở lại trường học nhập học.
Lâm Trạch đi cùng cô.
Hứa Nghiên hỏi anh: "Anh không phải đi đấu nữa hả? Anh chính thức trở người thất nghiệp rồi sao? Vậy sau này anh tính làm gì?"
Hợp đồng giữa Lâm Trạch với câu lạc bộ Bắc Thành đã hết hạn, hiện tại anh chưa có ý định gia hạn.
Lâm Trạch: "Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Bây giờ anh chỉ muốn ở bên em thôi, em thấy anh phiền hả?"
Đương nhiên Hứa Nghiên không thấy phiền mà thấy hơi bất an. Từ trước đến nay họ luôn yêu xa, giờ tự nhiên dính nhau như sam khiến cô có cảm giác như đang nằm mơ.
Hơn nữa, việc anh cứ "không làm việc đàng hoàng" mà đi cùng cô như thế này càng khiến cô lo lắng: "Anh không định quay về Bắc Mỹ đấy chứ? Trước khi đi thì tranh thủ ân ái với em lần cuối?"
Trước kia khi trò chuyện, họ từng nhắc đến kế hoạch tương lai. Ngoài việc thi đấu, Lâm Trạch còn muốn hoàn thành nốt việc học bị gián đoạn.
Lúc đó Hứa Nghiên đã âm thầm lo lắng, không biết liệu anh có quay về Canada không. Dù sao đó là nơi anh quen thuộc nhất, là quê hương nơi anh dù chơi bóng hay học tập đều như cá gặp nước.
"Không đâu," Lâm Trạch trả lời, "Anh không đi."
Hứa Nghiên chỉ có thể chọn tin tưởng anh. Thật lòng mà nói, cô không dám đào sâu vấn đề này với Lâm Trạch, muốn chờ anh tự đưa ra quyết định rồi nói cho cô biết là được.
Cô như một con đà điểu vùi đầu vào cát, giả vờ như không thấy bất kỳ nguy hiểm nào đang rình rập. Trong thâm tâm, cô cảm thấy đây chính là một quả bom nổ chậm.
Lâm Trạch đưa cô đến Thượng Hải nhập học. Trong lúc anh đi làm thủ tục ký gửi hành lý, Hứa Nghiên đứng bên cạnh nghịch điện thoại, lướt hot search thì đột nhiên thấy drama của chính bản thân mình.
Trên hot search là một loạt ảnh do paparazzi tung ra. Trong ảnh, Lâm Trạch bước ra từ Làng Olympic, bế Hứa Nghiên lên vali đẩy đi, sau đó cả hai nắm tay nhau lên xe. Trông họ vô cùng thân mật, không có cách nào để phủ nhận mối quan hệ này.
Một số fan của Lâm Trạch sau khi thấy ảnh tay trong tay đã lục lại máy ảnh của mình và tìm thấy những bức ảnh chụp được trước đó khi xem thi đấu khúc côn cầu. Người ngồi bên cạnh anh chính là Hứa Nghiên. Tuy chỉ là vô tình lọt vào khung hình nhưng ở khoảng cách gần như vậy, họ vẫn chụp được một nửa khuôn mặt Hứa Nghiên rất rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!