Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên đã đón Tết Nguyên Đán một mình ở Áo Viên. Đây là cái Tết cô quạnh nhất mà cô từng trải qua. Có những đêm đột nhiên không sao ngủ được, trong căn nhà trống vắng khiến cô sợ đến mức chỉ có thể đọc tiểu thuyết hoặc xem phim truyền hình suốt đêm cho đến khi mí mắt không thể mở nổi nữa rồi mới mơ màng thiếp đi.
Bố Hứa gọi video cho con gái mà đau lòng không thôi, trách cô hai năm liền không về nhà ăn Tết, còn bảo nếu cô thực sự muốn đến Bắc Thành, bố mẹ cũng có thể đi theo cô.
Hứa Nghiên nào muốn ba mẹ vất vả theo mình, cô lấy cớ thoái thác: "Con đâu có nhiều vé vào sân đến thế, bố mẹ đến cũng không vào sân xem thi đấu được, lại còn mệt thêm!"
Quan trọng hơn là, dịch bệnh có thể bùng phát bất cứ lúc nào trong mùa đông, cô không muốn bố mẹ mạo hiểm.
Cô thì khác. Cô cuối cùng cũng đợi được đến lúc mở cửa thi đấu công khai, mà lại còn là sự kiện thể thao đỉnh cao nhất. Cô muốn tận mắt chứng kiến người đàn ông mà mình đã chờ đợi một năm rưỡi này, xem anh tỏa sáng ra sao.
Thi đấu ở bảng tử thần nên kết quả chẳng mấy bất ngờ.
Đội tuyển Trung Quốc thua đội tuyển Mỹ 0:8, thua đội tuyển Đức 2:3, thua đội tuyển Canada 0:5. Ba trận vòng bảng, toàn thua.
Đến vòng loại trực tiếp, đội tuyển Trung Quốc lại phải đối đầu với đội tuyển Canada đang đứng hạng một thế giới, cuối cùng kết thúc hành trình Thế vận hội mùa đông với tỷ số 2:7.
Hứa Nghiên không bỏ sót trận nào, trận nào cũng hét đến khàn cả giọng.
Dù là khán giả tại sân hay dư luận trên mạng đều tỏ ra vô cùng khoan dung với màn trình diễn của đội tuyển khúc côn cầu nam tại Thế vận hội Mùa đông lần này.
Những dự đoán và lời chúc của khán giả trước giải đấu đã được họ hoàn thành, thậm chí là hoàn thành vượt mức.
"Không thua quá 8 bàn mỗi trận, đạt!"
"Tốt nhất là ghi được một hai bàn, đạt luôn!"
Hứa Nghiên chợt nhớ đến một câu mà Lâm Trạch từng nói với mình từ rất lâu trước đây. Anh nói một quốc gia hùng mạnh không nhất thiết phải dựa vào huy chương vàng để chứng minh.
Hứa Nghiên vẫn còn nhớ đến cuộc thi điền kinh mà mình từng xem hồi bé. Có vận động viên vì chấn thương mà không thể hoàn thành đường đua, ánh mắt khi ấy tràn đầy sự mất mát. Lại có vận động viên từng được tung hô lên trời xanh, cuối cùng lại bị dìm xuống đáy, bị chửi mắng khắp nơi.
Giành được huy chương vàng là một điều khích lệ tinh thần, cũng là một điều rất đáng tự hào.
Nhưng thái độ khi đối mặt với thất bại có lẽ mới là thứ phản ánh rõ nhất tinh thần thể thao và phẩm chất của một dân tộc.
Hứa Nghiên cảm thấy thật may mắn khi Lâm Trạch được thi đấu vào thời điểm đất nước đã mạnh mẽ hơn, lòng tự tôn dân tộc cũng cao hơn nhiều. Anh đã gặp được những khán giả bao dung hơn bao giờ hết.
Và cô cũng rất sẵn lòng trở thành bờ vai để anh dựa vào mỗi khi thất vọng.
Thế nhưng Lâm Trạch mạnh mẽ hơn cô tưởng rất nhiều.
Cô đón anh "tan ca" ở Làng Olympic. Lâm Trạch đẩy hành lý, chạy về phía cô, bế bổng cô lên và tung một cái, nghe thấy tiếng cười khúc khích và tiếng thét của cô thì mới đặt cô xuống, để cô ngồi lên chiếc vali to tướng của mình, dùng vali làm xe ngựa đẩy cô đi.
Hứa Nghiên ngẩng đầu hỏi: "Lâm Trạch, đội đứng bét bảng, anh có buồn không?"
Lâm Trạch đáp: "Anh ổn. Chẳng phải trước khi thi đấu đã biết là đứng bét bảng rồi sao, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi."
Anh còn nói: "Khi em đã đứng ở dưới đáy vực rồi thì con đường phía trước chắc chắn chỉ có hướng lên, chỉ là leo lên sẽ mệt mỏi hơn một chút thôi."
Hứa Nghiên vỗ tay trước ngực: "Lâm Trạch nhà chúng ta là một triết học gia đấy!"
Lâm Trạch cười, cúi đầu nhìn cô: "Không, bây giờ anh chỉ muốn làm "Nghiên học gia" thôi."
Anh muốn nghiên cứu thật kỹ xem Hứa Nghiên sau quãng thời gian xa cách này có khác biệt gì so với trước khi anh đi không.
Cô gầy đi.
Đó là cảm nhận trực quan nhất của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!