Chương 44: Nước chảy

Chuyển ngữ: @motquadao

Ba Đóa nhìn vẻ mặt né tránh của Hứa Nghiên thì lập tức bỏ qua cô, bước đến bên cạnh ấm nước, nhấn nút đun sôi: "Ồ, tao biết từ lâu rồi."

Hứa Nghiên cúp video, không thể tin được hỏi Ba Đóa: "Mày biết rồi á? Mày biết từ bao giờ?"

Ba Đóa cười khẽ một tiếng: "Không phải mày tự tin lắm sao, ngay từ lúc đó tao đã thấy rồi."

Hứa Nghiên: "Ôi, mày thấy tờ báo rồi à? Thế mà mày vẫn giả vờ không biết gì vớ tao? Huhu, tao không cố ý giấu mày đâu, chỉ là tao cảm thấy chuyện này quá kỳ cục, mới yêu đương vài ngày đã đi đăng ký kết hôn, nói ra thì chắc chắn mày sẽ mắng tao…"

Ba Đóa bưng cốc nước lên uống một ngụm, quay đầu lại nhìn Hứa Nghiên một cách dịu dàng: "Sao lại thế được, mày là bạn thân nhất của tao, mày hạnh phúc, tao cũng mừng cho mày."

Hứa Nghiên chạy đến ôm chầm lấy cô bạn: "Mày tốt quá đi mất, Ba Đóa Đóa. Có mấy lần tao suýt không nhịn được muốn thú nhận với mày nhưng mày đều tỏ ra rất tự nhiên, còn nói với tao mấy chuyện sính lễ với của hồi môn gì đó làm tao cứ nghĩ mình giấu kỹ lắm rồi, hóa ra là mày đang giữ thể diện cho tao. Tao đúng là ngu ngốc quá đi thôi!"

"Đúng rồi, mày đúng là quá ngu ngốc!" Ba Đóa đặt cốc nước xuống, hung hãn véo tai Hứa Nghiên, giọng cao lên tám quãng: "Hứa Đại Bảo! Tốt nhất là mày nên nói rõ cho tao! Mới yêu đương mấy ngày mà đã đăng ký kết hôn là sao! Chuyện tờ báo là sao nữa! Mày dám giấu cả tao! Mày hợp làm gián điệp lắm đấy nhé!"

Ba Đóa thực ra chẳng biết gì cả, hoàn toàn là nhìn biểu cảm của Hứa Nghiên mà gài bẫy. Không ngờ Hứa Nghiên lại tự giác khai hết không sót chữ nào.

Đã tự thừa nhận rồi thì cũng không cần cố cãi nữa. Hứa Nghiên ôm gối ôm, ngồi xổm trên sofa, kể hết chi tiết về việc kết hôn bí mật cho Ba Đóa đang mặt lạnh nghe.

Ngay cả hôm Lâm Trạch "cầu hôn" đã xem phim gì, tình tiết nào buồn cười nhất cô cũng kể tuốt.

Hai người nói chuyện đến tận khuya. Hứa Nghiên cảm thấy cô còn chưa bao giờ kể chuyện gì chi tiết đến như vậy cho bố mẹ mình nghe.

Khoan đã, vốn dĩ cô đâu có định thú nhận, mà dự định đợi Lâm Trạch về, chọn một ngày nào đó giả vờ đến Cục Dân chính một chuyến. Dù sao thì cũng không nhất thiết phải khoe giấy đăng ký kết hôn cho ai xem làm gì.

Buổi thú tội kết thúc, Hứa Nghiên vứt gối ôm đi, ôm lấy tay Ba Đóa cầu xin được tha thứ: "Mày có thể thông cảm cho tao được không? Tao thấy chuyện đó quá vô lý nên mới không dám nói với mọi người. Hơn nữa, lúc đó tao còn không chắc bọn tao sẽ bên nhau được bao lâu, lỡ mà ly hôn thì chẳng phải lại làm phiền mọi người lần nữa sao…"

Ba Đóa: "Mày cũng gan thật đấy."

Hứa Nghiên không ngờ Ba Đóa lại nói vậy. Cô cho rằng Ba Đóa chắc chắn sẽ mắng mình não yêu đường. Cô dò hỏi: "May đang nói móc hả? Đang mỉa mai tao đúng không?"

Ba Đóa vỗ vào đầu cô một cái: "Nhưng dám giấu cả tao thì vẫn đáng ghét! Chẳng lẽ tao lại giấu sổ hộ khẩu của mày để không cho mày đi đăng ký kết hôn sao?!"

Hứa Nghiên ôm đầu, hai mắt ngấn lệ.

Ba Đóa hừ lạnh một tiếng, quay người về phòng ngủ.

Mấy ngày sau, Ba Đóa vẫn còn giận lắm. Hứa Nghiên không muốn để giữa mình và cô bạn thân nhất có khoảng cách nên cứ lân la "lấy lòng" cô nàng. Hôm nay thì gọt táo, mai thì bóc quýt cho cô ấy.

Đến khi Hứa Nghiên không biết phải làm sao nữa, Ba Đóa cuối cùng cũng nguôi giận: "Đám cưới nhất định phải để tao làm phù dâu, không thì tao sẽ giận mày cả đời."

Hứa Nghiên: "Chắc chắn luôn! Tao sẽ gắn nam châm vào bó hoa cưới, lúc đó mày cầm cục nam châm còn lại là kiểu gì cũng bắt được hoa!"

Ba Đóa: "Tao bắt hoa cưới làm gì, mày nghĩ ai cũng may mắn như mày sao, kết hôn đại mà cũng lấy được đúng người!"

Hứa Nghiên nghĩ đến việc Ba Đóa đã "phòng đơn gối chiếc" hơn nửa năm nay. Đàn ông lớn tuổi thì vô dụng, cô liền gợi ý Ba Đóa lái máy bay xem sao, còn hứa hẹn sau khi nhập học sẽ giới thiệu cho cô nàng.

Dịch bệnh vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, nhưng nhờ kiểm soát tốt nên cuộc sống ở Thượng Hải cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Dù thỉnh thoảng nghe nói chỗ này chỗ kia bị phong tỏa, nhưng may mắn thay tòa nhà mà họ ở vẫn chưa bị phong tỏa lần nào.

Tháng Chín khai giảng, Hứa Nghiên đeo ba lô quay lại giảng đường. Cô có cảm giác mới mẻ như vừa mở khóa bản đồ mới trong game.

Các bạn cùng lớp với cô đa số không học đại học ở trường này, tuổi tác cũng khác nhau, nhưng hầu hết đều nhỏ tuổi hơn cô.

Giáo sư hướng dẫn của cô đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của một lớp năm ba đại học . Khi lên lớp hoặc khi tập luyện, thầy thường đưa cô đi cùng để cô làm trợ giảng, điểm danh và chấm bài tập.

Vì vậy, so với các bạn cùng khóa cao học, Hứa Nghiên lại thân thiết hơn với nhóm sinh viên năm ba.

Ở bên những người trẻ tuổi, cô cũng cảm thấy mình như bạn đồng trang lứa với họ. Chỉ là thỉnh thoảng, sau khi mọi người tan cuộc, cô lại có chút nhớ Lâm Trạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!