Chuyển ngữ: @motquadao
Nụ hôn này bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Lâm Trạch.
Lâm Trạch lấy điện thoại từ túi quần ra xem, hôn lên má Hứa Nghiên một cái rồi mới nhấn nút nghe.
Là Diệp Tư gọi để nhắc anh lên máy bay.
Hứa Nghiên chỉ nghe được câu cuối cùng: "Say goodbye to your little butterfly." (Tạm biệt cánh bướm nhỏ của cậu đi.)
Lâm Trạch "ừm" một tiếng rồi cúp máy.
Hứa Nghiên ôm eo anh. Tuy không nỡ nhưng cũng không thể làm trễ giờ của anh.
Cô buông tay, lặng lẽ khoác áo khoác của mình vào, đi ra khỏi nhà vệ sinh trước Lâm Trạch, đeo khẩu trang, cúi đầu đi về phía cổng lên máy bay của mình.
Lâm Trạch sải bước đuổi theo, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cánh tay anh vắt ngang trước xương quai xanh, tựa cằm lên vai cô: "Sao chưa nói tạm biệt mà đã chạy rồi. Em chạy cái gì?"
Hứa Nghiên dừng lại: "Em sợ mình khóc, làm anh trễ giờ lên máy bay."
Cô nhìn thấy ở cổng lên máy bay, các vận động viên và nhân viên của đội khúc côn cầu đã bắt đầu đi vào theo lối ưu tiên.
Lâm Trạch cũng nhìn thấy. Anh hôn lên tai Hứa Nghiên: "Không cho phép em khóc. Đợi anh vào trong ống lồng rồi em hãy đi nhé, nhìn anh thêm một lúc nữa."
Anh buông cô ra, đi về phía đối diện.
Chân Hứa Nghiên như bị đóng đinh xuống đất, đứng im không nhúc nhích. Cô nhìn theo Lâm Trạch là người cuối cùng kiểm tra vé qua cổng lên máy bay. Trước khi bước vào trong, anh còn quay đầu lại vẫy tay với cô.
Hứa Nghiên cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.
Cô không muốn để anh nhìn thấy, vội vã vẫy tay rồi quay lưng chạy về một hướng không xác định. Cô vừa chạy vừa khóc, nước mắt làm nhòa đi mọi thứ trước mắt. Cuối cùng cô dừng lại, ngồi trên một chiếc ghế trước máy lọc nước để bình ổn lại tâm trạng.
Lâm Trạch gửi cho cô một tin nhắn: "Don"t cry. TT"
Hứa Nghiên nhìn biểu tượng cảm xúc ở cuối câu, bật cười trong nước mắt. Anh bảo cô đừng khóc mà lại gửi cho cô biểu cảm đang khóc, thật đáng yêu.
Chiếc khẩu trang bị nước mắt làm ướt rất khó chịu. Hứa Nghiên vào nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay, thay một chiếc khẩu trang mới, sắp xếp lại cảm xúc rồi tiếp tục lên đường đợi chuyến bay của mình.
Cô về đến nhà đã là đêm khuya. Xe đỗ ở bãi gửi xe sân bay nên cô tự lái xe về nhà.
Ba Đóa đã để phần cơm cho cô. Trước khi đi, Hứa Nghiên đã nói sẽ cách ly hai ngày để theo dõi tình hình nên cô tự bưng cơm về phòng ăn một mình.
Gần Tết Nguyên đán, khắp nơi đều kêu gọi "ăn Tết tại chỗ". Ba Đóa cũng tính hưởng ứng lời kêu gọi này vì sau Tết, lịch làm việc của cô nàng rất bận, mà quê nhà lại yêu cầu thời gian cách ly khi về quê quá dài, đi đi về về một chuyến rất phiền phức.
Hứa Nghiên cũng nghĩ đến việc ở lại. Dù sao thì bây giờ cô sống rất gần nhà, một tháng trước bố cô còn lái xe đến gửi hải sản cho cô.
Ba Đóa nghe cô nói muốn ở lại đón Tết cùng mình liền từ chối ngay: "Thời gian dư dả thì về với bố mẹ đi chứ! Tao không sao đâu, tao đâu phải con nít ba bốn tuổi mà cần người ở cùng."
Hứa Nghiên: "Chính vì dư dả thời gian nên tao mới không cần phải chen chúc lúc về dịp này đó. Tao đợi sau Tết có kết quả rồi tính tiếp, lúc ấy về nhà ở mấy ngày mà chẳng được."
Ba Đóa nghĩ tới chuyện Hứa Nghiên có thể còn phải thi phỏng vấn đợt hai, gật đầu: "Thế thì cứ chờ cũng được, nhưng mày phải bắt đầu luyện vũ đạo lại đi. Cả cái "phao bơi" này nữa, vứt nó đi ngay cho tao!"
Hứa Nghiên ngột ngạt ở trong phòng ba ngày mới ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã bị ép giảm cân. Cô khóc không ra nước mắt, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Đêm hôm trước, cô vừa nói với Lâm Trạch sẽ bắt đầu tập thể dục thì ngay ngày hôm sau, cô nhận được quà anh mua cho mình là một bộ Switch và bộ trò chơi "Ring Fit Adventure" (*).
(*) Ring Fit Adventure là một trò chơi nhập vai hành động rèn luyện sức khỏe do Nintendo phát triển và phát hành. Switch ở đây là bộ máy chơi game.
Lâm Trạch chưa từng chơi trò này, nhưng đã xem video đánh giá trên điện thoại của đồng đội. Trò chơi này dạo gần đây khá hot: "Hy vọng tập thể dục sẽ làm em vui vẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!