Chuyển ngữ: @motquadao
Nếu là trước đây, khi muốn đi đâu thì đi mà không bị ràng buộc bởi những thứ mã lằng nhằng, thì việc đi máy bay đến thành phố Đằng chỉ để gặp Lâm Trạch thực sự chẳng có gì to tát.
Giống như lần Lâm Trạch đến thành phố A để quay chương trình, Hứa Nghiên cũng nói đi là đi, coi như tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn.
Nhưng bây giờ là một thời điểm nhạy cảm.
Và chính sách phòng dịch ở mỗi nơi lại khác nhau. Khi ra ngoài, đặc biệt là ở những nơi công cộng đông người như sân bay, rất dễ lướt qua những ca dương tính đang trong thời gian ủ bệnh. Sau đó rất có thể sẽ bị chuyển thành mã đỏ, trở thành một nhân tố nguy hiểm cần phải cách ly tại nhà, không thể đi đâu được.
Nhưng Hứa Nghiên không thể đợi thêm nữa. Cô thật sự rất nhớ, rất nhớ Lâm Trạch, muốn ngay lập tức vượt qua màn hình điện thoại chạm vào người anh.
Hứa Nghiên đã tìm hiểu kỹ tất cả các chuyến bay, tính đủ mọi phương án. Cuối cùng, cô quyết định "đánh nhanh thắng nhanh", đi đi về về trong ngày, không ở lại thành phố Đằng qua đêm để giảm thiểu tối đa nguy cơ mang virus đến cho Lâm Trạch.
Ba Đóa ở ngoài hai ngày mới về. Nghe cô nói sẽ đi gặp Lâm Trạch, cô nàng hiếm khi không mắng cô yêu đương mụ mị đầu óc mà thậm chí còn nói một câu: "Khi yêu thì đừng do dự, muốn trao đi thì cứ trao đi thôi."
Nhưng khi Hứa Nghiên hỏi chuyện giữa cô nàng và anh chàng họ Trình thế nào rồi, Ba Đóa chỉ im lặng. Xem ra vẫn chưa có gì khởi sắc.
Hứa Nghiên đóng gói tất cả tài liệu và sách vở ôn thi vào một chiếc hộp lớn, định lên mạng bán lại. Dù có đỗ hay không, cô cũng chỉ định thi một lần này thôi.
Cô cảm thấy mình đã ôn tập rất nghiêm túc suốt thời gian qua rồi, nếu không đỗ thì có ôn thêm một năm nữa, kết quả cũng chưa chắc đã khác.
Một người đã đi làm rồi thì rất khó chấp nhận quay về cuộc sống không có thu nhập, phải ngửa tay xin tiền. Nửa năm vừa rồi đã là giới hạn của cô.
Xử lý xong đống tài liệu, cô lại nghĩ xem nên mang quà gì tặng cho Lâm Trạch. Quà to quá thì anh không tiện mang đi, mấy món nhỏ nhỏ thì cô đã tặng anh quá nhiều rồi. Móc khóa trên balo anh nhiều như thể đang bán buôn đồ chơi trẻ con vậy.
Quần áo thì không cần thiết, đồ ăn lại càng không thể tùy tiện mang cho anh được. Ở trung tâm huấn luyện, tất cả các vận động viên đều phải mặc đồng phục và ăn uống theo quy định.
Hứa Nghiên vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra sẽ làm cho anh một chiếc vòng bình an.
Cô mua một bộ vật liệu online, dùng ngọc làm mặt dây, kết hợp giữa màu xanh lam đậm và xanh xám làm dây tết, ước lượng độ dài của vòng tay theo tổ tiên mách bảo, trong lòng chỉ cầu cho Lâm Trạch đeo vừa.
Cô làm theo hướng dẫn trong video, làm hỏng không biết bao nhiêu lần mới ra được một chiếc vòng ưng ý.
Rồi Hứa Nghiên đeo chiếc túi da nhỏ, mang theo giấy tờ và chiếc vòng bình an, không có hành lý gì cứ thế lên máy bay.
Sợ chuyến bay bị delay nên Hứa Nghiên đến sân bay thành phố Đằng trước hai tiếng, sau đó di chuyển trong nhà ga nội địa đến cửa ra máy bay của Lâm Trạch để đợi.
Đứng trước cửa kính chạm sàn sát trần ở sân bay, Hứa Nghiên nhìn từng chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh, chạy trên đường băng.
Không biết có phải vì ở trên cao, hay vì hôm nay cô đi đường mệt mỏi mà chỉ ăn được hai miếng đồ ăn trên máy bay, hay vì đeo khẩu trang quá lâu bị ngộp, cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Không rõ là do độ cao, hay do cả ngày chỉ ăn được vài miếng trên máy bay, hay do đeo khẩu trang quá lâu nên khó chịu, cô thấy đầu hơi choáng váng.
Cô lấy một viên kẹo bạc hà ra khỏi túi. Đây là kẹo mà Lâm Trạch mua cho cô, có nhân sữa bên trong.
Đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, điện thoại chợt rung lên. Cô vội lấy ra xem, là tin nhắn từ Lâm Trạch.
Anh nói họ đã đi qua cửa kiểm tra an ninh, bây giờ đang đi về phía phòng chờ VIP, hỏi cô đang ở đâu.
Hứa Nghiên gọi lại cho anh, nói cho anh vị trí của mình: "Em đang đứng ở cổng lên máy bay của các anh, cổng số 10, cạnh một cửa hàng đồ dân tộc."
"Anh thấy rồi."
Gần như cùng lúc với giọng nói trong điện thoại, phía sau có ai đó gọi to: "Hứa Nghiên!"
Hứa Nghiên quay đầu lại, thấy Lâm Trạch mặc chiếc áo khoác parka đồng phục màu đỏ đang chạy về phía cô.
Cô cũng vô thức chạy theo, vừa chạy vừa dang tay ra, muốn nhào vào lòng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!