Chuyển ngữ: @motquadao
Hoàn thành xong ngày thi đầu tiên, Hứa Nghiên không hề cảm thấy căng thẳng như tưởng tượng. Cô vẫn ăn uống lành mạnh như thường lệ, sau đó ngồi trong phòng khách ôn bài, đến giờ lại video call với Lâm Trạch. Cô khoe với anh rằng hôm nay mình làm bài rất tốt, vừa hết giờ là lấy tay bịt tai chạy ra khỏi phòng thi, không nghe mọi người đối chiếu đáp án.
Lâm Trạch khen cô: "Thông minh quá."
Hứa Nghiên không hiểu việc này có liên quan gì đến thông minh nhưng nếu anh đã muốn khen thì cô cũng cứ thức thời mà nhận vậy.
Ngày hôm sau sẽ thi môn chuyên ngành. Phần này Hứa Nghiên không lo lắng lắm. Cô thấy mấy năm nay mình vẫn dạy học sinh mấy môn năng khiếu cơ bản, tài liệu ôn tập cũng đã thuộc lòng, chắc chắn sẽ làm tốt hơn môn chính trị và tiếng Anh.
Cô còn kể cho Lâm Trạch nghe về anh chàng thi lại lần thứ mà cô gặp ở phòng thi hôm nay, nói người ta vừa từ số 600 ra, có dấu hiệu rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Hứa Nghiên nói với anh những chuyện này là do thói quen chia sẻ về một ngày của mình. Nhưng vừa nói xong, cô phát hiện biểu cảm của Lâm Trạch có chút không tự nhiên. Khóe miệng anh thường cong lên khi nhìn cô, giờ phút này lại có xu hướng trĩu xuống.
Hứa Nghiên nghĩ liệu có phải do giọng điệu của cô có phần châm biếm và có vẻ vô tình quá không?
Cô bổ sung: "Tất nhiên nếu không phải người trong cuộc thì không thể hiểu được nỗi khổ của người ta. Có lẽ em mà thi trượt mấy năm liền thì cũng sẽ lo nghĩ."
Lâm Trạch: "Em sẽ không thi trượt đâu."
Hứa Nghiên: "Anh xem, biết đâu người ta cũng được người thân, người yêu động viên như vậy nên áp lực càng lớn, cảm thấy nhất định phải đỗ bằng được."
Lâm Trạch nhắc lại những lời Diệp Tư nói với mình cho Hứa Nghiên: "Em cứ là chính mình thôi. Muốn thi thì thi, không muốn thì không cần bận tâm tới người khác nghĩ gì đâu."
Hứa Nghiên cười hì hì với anh, khoa trương nói anh là bạn trai tốt nhất trên đời.
Lâm Trạch lại lắc đầu: "Anh chẳng tốt đâu. Lúc em nhớ anh, anh lại chẳng thể ở bên cạnh em."
Hứa Nghiên: "Haha, em cũng không hay nhớ anh lắm đâu."
Lâm Trạch: "An ủi giỏi quá, lần sau đừng an ủi nữa nhé."
Hứa Nghiên muốn xem thêm đề nên chỉ nói thêm một lát rồi tắt video. Cô duy trì trạng thái chuyên nghiệp cho đến khi thi xong môn chuyên ngành ngày hôm sau.
Cô đã làm xong bài sớm nhưng không nộp ngay mà ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài không một bóng người. Khuôn viên trường trống vắng, rất hiu quạnh.
Hứa Nghiên nhớ lại lần trước đến đây, cô và Lâm Trạch nắm tay nhau đi dạo. Lúc đó anh hình như đang giận chuyện gì, cứ quay đầu đi nơi khác, chẳng nhìn cô lấy một cái.
Cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đường viền quai hàm của anh.
Khi ấy thời tiết vẫn còn ấm, anh mặc áo phông trắng, mái tóc mềm mại rủ xuống, trông còn giống sinh viên ở đây hơn cả cô.
Toàn bộ nội dung bài thi đã chẳng còn đọng lại trong đầu nữa, nhưng nỗi nhớ Lâm Trạch thì cứ thế ùa đến.
Cảm giác buồn bã này thậm chí khiến cô muốn rơi nước mắt.
Chuông báo hết giờ làm bài vang lên, hai giám thị bắt đầu đi thu bài. Giám thị ở hàng này bắt đầu thu từ phía trước. Khi đến chỗ Hứa Nghiên, cô giáo nhìn cô, thấy cô sắp khóc thì hơi ngạc nhiên, tưởng cô làm bài không tốt, thiện ý an ủi: "Em cố lên nhé."
Kẻ mắc hội chứng sợ giao tiếp lập tức bối rối nuốt nước mắt vào trong, nhanh chóng thu dọn dụng cụ học tập, chạy biến ra khỏi phòng thi.
Ba Đóa đang đợi cô ở ngoài cổng.
Hứa Nghiên muốn nhắn tin cho Ba Đóa nhưng trong khuôn viên trường đang sử dụng thiết bị gây nhiễu sóng nên không liên lạc nổi với cô nàng
May mà cổng trường không lớn, Ba Đóa lại nổi bật giữa đám đông, Hứa Nghiên liếc mắt một cái đã thấy cô ấy.
Rõ ràng buổi sáng đưa cô đi còn mặc áo phao bình thường, sao đến chiều lại thay sang bộ đồ lố thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!