Chuyển ngữ: @motquadao
Tất nhiên là xe không dừng lại, nhưng Hứa Nghiên đã chẳng còn muốn nghe Lộ Anh Kỳ nói nhảm nữa.
Cô đeo tai nghe lên, bật một bài nhạc ngẫu nhiên, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt chăm chú của anh ta.
Xe chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà công ty. Hứa Nghiên vừa xuống xe đã một mạch rảo bước đi trước, đến cả thang máy cũng không muốn đi chung với Lộ Anh Kỳ.
Lộ Anh Kỳ đứng phía sau nhìn cô, có phần bất lực, chỉ gửi cho cô một tin nhắn giải thích vô thưởng vô phạt: "Hôm đó cô ta bất ngờ nhào tới."
Hứa Nghiên bực mình bấm nút thang máy hai lần, rồi anh ta không biết đẩy ra chắc?
Đang là giờ cao điểm nên thang máy chậm chạp mãi mới tới tầng hầm. Đúng lúc Lộ Anh Kỳ thong dong bước lại gần, cửa thang máy mới chịu mở ra.
Cả hai cùng bước vào, Hứa Nghiên tiến thẳng vào góc sâu nhất, kéo giãn khoảng cách với anh ta.
Thang máy lên đến tầng 1, rất nhiều người chen chúc vào. Lúc này Hứa Nghiên không cần né nữa, vì đám đông đã tách họ ra theo đúng nghĩa đen.
Hứa Nghiên nép vào góc, lặng lẽ nhìn mọi người niềm nở chào hỏi Lộ Anh Kỳ, ai nấy đều tươi cười. Dù anh ta chỉ lịch sự gật đầu hay ừ một tiếng thì cũng đủ khiến mọi người nhận định tính cách của người này rất tốt.
Danh tiếng đúng là một thứ kỳ diệu. Ngày trước, khi Lộ Anh Kỳ còn chưa nổi tiếng, duyên qua đường của anh ta cũng không tốt được như giờ.
Đến tầng làm việc của công ty, Lộ Anh Kỳ ra khỏi thang trước, đi được hai bước lại quay đầu nhìn, thấy Hứa Nghiên chật vật chen được ra khỏi dòng người mới yên tâm quay người đi tiếp.
Dù thấy hai người đi cùng nhau nhưng đồng nghiệp trong công ty chẳng ai bàn tán gì. Vì phòng tập nhảy của Lộ Anh Kỳ và phòng thanh nhạc của Hứa Nghiên gần sát nhau, họ chỉ tiện đường mà thôi.
Lúc chuẩn bị tách ra, Lộ Anh Kỳ hỏi: "Hôm nay ăn trưa cùng nhau nhé?"
Hứa Nghiên xua tay: "Tính sau đi."
Lộ Anh Kỳ hỏi lại: "Chúng ta không thể làm bạn được sao?"
Hứa Nghiên đáp: "Vốn dĩ chúng ta chỉ là bạn mà."
Nói xong câu này, chính bản thân cô cũng cảm thấy chua xót.
Đúng thế, Hứa Nghiên có tư cách gì mà giận dữ chứ. Họ xưa nay vốn chỉ là bạn, anh ta chưa từng nói thích cô, càng chưa từng hứa hẹn điều gì. Vậy thì cô dựa vào đâu mà đòi kết thúc khi anh ta hôn người khác đây.
Không đợi Lộ Anh Kỳ đáp lại, Hứa Nghiên đã nói tiếp: "Hôm nay em dạy kín lịch rồi, chắc là không có thời gian đâu."
Lời này của cô hoàn toàn là thật. Sắp tới có rất nhiều buổi biểu diễn, mấy "học sinh cá biệt" phải cấp tốc học bù.
Hứa Nghiên tất bật một mạch đến tận trưa, tới nước còn không có thời gian uống.
Đến giờ ăn cơm, Lộ Anh Kỳ lặng lẽ đi từ cửa sau bước vào, ngồi xuống hàng ghế sau cùng, tay cầm một chai nước thủy tinh. Hứa Nghiên liếc từ xa đã nhận ra là nước ngâm hạt bồ công anh.
Trong phòng học lúc này chỉ có hai học viên là Chạy Lớn và Chạy Nhỏ. Chạy Lớn vừa đứng hát xong quay về chỗ ngồi thì nhìn thấy Lộ Anh Kỳ, gãi đầu xấu hổ gọi một tiếng: "Anh Anh Kỳ."
Lộ Anh Kỳ bước tới bên đàn piano, đưa chai nước cho Hứa Nghiên ra hiệu cho cô đứng lên còn bản thân thì ngồi vào chỗ của cô.
"Uống chút đi, nghỉ một lát." Sau đó anh ta gọi Chạy Lớn trở lại, tự tay đàn phần đệm vừa nãy, vừa đánh đàn vừa nhìn cậu ta hát: "Một, hai, ba, hát nào! Tôi là…"
Có anh ta dẫn dắt, lần này Chạy Lớn hát chuẩn tông hơn hẳn. Nhưng chính điều đó lại càng làm nổi bật chất giọng trời phú của Lộ Anh Kỳ.
Hứa Nghiên mở nắp chai nước, đúng lúc cổ họng đang khô rát nên cô uống một hơi thật dài.
Cô đứng bên cạnh nhìn Lộ Anh Kỳ đánh đàn luyện hát, nhớ lại lời anh ta từng nói lúc trước: "Nếu đến năm 30 tuổi mà vẫn chưa nổi tiếng, anh sẽ xin làm giáo viên thanh nhạc cho thực tập sinh, chứ tiền lương thế này còn chẳng đủ trả tiền nhà."
Anh ta thật sự dạy rất tốt, kiên nhẫn và vui tính hơn cô nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!