Chương 37: Đưa tiền

Chuyển ngữ: @motquadao

Cuộc quấn quýt trước lúc chia xa của họ vừa phóng túng lại vừa kìm nén. Lần thân mật duy nhất trong ngôi nhà mới này còn phải lo lắng liệu có làm phiền giấc ngủ của người bên kia bức tường hay không, để rồi chính họ lại làm rối tung giấc mộng xuân của chính mình.

Gần như cả đêm không được ngủ hẳn hoi, sáng hôm sau Hứa Nghiên không tài nào dậy nổi. Lâm Trạch để lại cho cô một mẩu giấy, hôn nhẹ lên trán cô, không bắt cô tiễn mà tự mình đẩy hành lý bắt taxi ra sân bay.

Gần trưa Hứa Nghiên mới tỉnh, vừa mở điện thoại ra xem giờ thì hoảng hốt, tưởng mình không nghe thấy báo thức, hét toáng lên: "Lâm Trạch! Lâm Trạch! Trễ rồi!"

Không có ai đáp lại.

Cô nhặt chiếc váy ngủ dưới đất lên mặc vào rồi lao xuống lầu.

Trong phòng khách, Ba Đóa đang vừa uống cà phê vừa chỉnh sửa ảnh trên điện thoại, nghe tiếng động trên cầu thang thì ngẩng đầu nhìn cô.

Hứa Nghiên hỏi: "Lâm Trạch đi rồi hả?"

Ba Đóa nhướng mày: "Bạn trai mày mà sao lại hỏi tao? Chắc là đi rồi đấy, lúc tao dậy đã không thấy ai rồi."

Hứa Nghiên "ồ" một tiếng, quay người lên lầu đi vệ sinh cá nhân, vừa đi vừa nhắn tin cho Lâm Trạch: "Sao anh không gọi em dậy?"

Tin nhắn vừa được gửi đi, mũi cô lập tức cay xè, nước mắt lưng tròng.

Lúc này Lâm Trạch đã lên máy bay nên không kịp trả lời.

Hứa Nghiên về phòng mới phát hiện ra trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhắn. Phía trên viết "money for you" (cho em tiêu này), bên dưới là một dãy số, chính là ngày sinh nhật của cô.

Lật lại tờ giấy, mặt sau có dán một chiếc thẻ ngân hàng.

Cô chợt nhớ ra, hình như có một lần cô đang ôn bài thì anh nói muốn ra ngoài đi dạo. Đó là lần duy nhất anh ra ngoài một mình. Hóa ra là để đến ngân hàng dưới nhà mở thẻ.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô xuống ăn bữa sáng kiêm luôn bữa trưa. Không có Lâm Trạch, mấy món đồ ăn nhanh trong tủ lạnh cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời. Hứa Nghiên cắt thịt hộp thành những hình vuông to to nhỏ nhỏ rồi đập trứng vào giữa chiên trứng ốp la.

Cô tưởng rằng mình sẽ rất nhớ hương vị này, nhưng khi ăn lại thấy hình như món bông cải xanh mà Lâm Trạch nấu ngon hơn nhiều.

Cuối cùng Lâm Trạch cũng hạ cánh, trên đường đi lấy hành lý anh đã gọi video cho cô: "Em dậy rồi à, ăn trưa chưa?"

Hứa Nghiên nằm sấp trên ghế sofa: "Chưa, em nhớ anh quá, chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống cả."

Vừa nói xong, cô lại ợ một cái.

Lâm Trạch bật cười.

Hứa Nghiên biện minh: "Em chưa ăn trưa, em chỉ ăn sáng thôi."

Lâm Trạch ngước nhìn biển chỉ dẫn ở ngã rẽ rồi nói với Hứa Nghiên: "Anh đến chỗ tập trung rồi nói chuyện với em sau nhé, trưởng đoàn đang đợi anh rồi."

"Khoan đã! Chỉ một lát thôi!" Hứa Nghiên vội vàng gọi anh: "Cái thẻ đó của anh nghĩa là sao? Ai lại ngủ với người ta rồi để tiền trên đầu giường chứ!"

Vừa nói xong, Ba Đóa ngồi cách đó không xa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn qua, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Hứa Nghiên ho khan một tiếng, xoay người quay lưng đi, hạ giọng như đang thì thầm với Lâm Trạch.

Lâm Trạch khựng lại một chút: "Anh xin lỗi, anh không có ý gì đâu."

Chỉ là anh cảm thấy, nếu đưa cho cô sớm hơn, có lẽ cô sẽ không nhận nên đợi đến lúc đi rồi mới để lại.

Lâm Trạch: "Anh đã liên kết thẻ với số điện thoại của mình. Mỗi khi em tiêu tiền trong thẻ, anh sẽ nhận được thông báo. Anh hy vọng mỗi ngày đều có thể nhận được tin nhắn biến động số dư để biết rằng em đang sống tốt. Như thế sẽ khiến anh cảm thấy việc kiếm tiền có ý nghĩa hơn."

Dù có muốn tiêu tiền của anh hay không, Hứa Nghiên vẫn cảm thấy khá vui khi nghe anh nói như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!