Chương 36: Ly biệt

Chuyển ngữ: @motquadao

Vì đã quyết định ở lại Thượng Hải một thời gian nên Lâm Trạch cũng định sắm sửa luôn hành lý đi tập huấn tại đây.

Còn Hứa Nghiên vẫn đang vương vấn đến những luống bắp cải đã trồng ở Áo Viên. Lúc rời đi còn nói sẽ trở về thu hoạch, giờ thì e là chúng đã thối rữa hết trên đất rồi.

Lâm Trạch an ủi cô: "Cứ coi như là bón phân cho đất, lần sau mình trồng rau khác thì đất càng màu mỡ hơn."

Ai mà biết có còn lần sau không.

Chỉ khi đã đến Thượng Hải, Hứa Nghiên mới đột nhiên cảm thấy luyến tiếc một chút với Bắc Thành, nơi cô đã từng học tập, làm việc và sinh sống suốt mấy năm.

Nhưng tâm trạng buồn bã này nhanh chóng bị những điều mới mẻ của cuộc sống mới cuốn đi.

Thượng Hải đã đón vài trận mưa, không ào ào như miền Bắc mà là kiểu mưa lất phất dầm dề đặc trưng của Giang Nam như trong ký ức tuổi thơ của Hứa Nghiên.

Mỗi khi mắt mỏi vì ôn bài, cô lại ngồi trên ban công ngắm mưa. Dù có mái che nhưng vẫn cảm nhận được sự ẩm ướt len vào da thịt.

Lâm Trạch không quen với kiểu thời tiết ẩm ướt thế này. Cô ngồi trên ban công ngắm mưa, còn anh thì ngồi trong phòng khách ngắm cô.

Ai làm việc nấy, mỗi người đều có cách riêng để giết thời gian.

Chỉ có Ba Đóa là bận tối mắt. Vừa đến nơi, cô nàng đã tất bật chạy show, mỗi tuần còn phải livestream, bận rộn cả thể xác lẫn tinh thần nhưng ví tiền lại rủng rỉnh.

Hứa Nghiên chẳng thể làm gì nhiều cho Ba Đóa mà chỉ giỏi mỗi khoản "kéo chân", mỗi tối đều nấu một nồi lẩu trong bếp cho Ba Đóa ăn khuya.

Nồi lẩu chia hai ngăn, Ba Đóa và Lâm Trạch ăn phần nước dùng thanh đạm, còn cô thì nhúng thịt vào nồi mala, cay đến sưng đỏ cả môi, hít hà liên tục, khiến hai người đang phải giữ dáng thèm nhỏ dãi.

Chính sách phòng dịch ở Thượng Hải có phần nới lỏng hơn. Dù Hứa Nghiên không chen chúc đến các điểm du lịch đông đúc nhưng cô và Lâm Trạch cũng đã đi dạo vài công viên, xem vài triển lãm, thậm chí còn cùng nhau đến khu vui chơi lúc hoàng hôn.

Gió đêm thổi mạnh, họ cùng khoác một chiếc chăn poncho hoạt hình, ôm nhau ngước nhìn pháo hoa rực rỡ phía trên lâu đài.

Giữa tiếng nhạc ồn ào, Hứa Nghiên quay đầu, hét lớn hỏi Lâm Trạch: "Pháo hoa trên biển có đẹp hơn thế này không anh?"

Pháo hoa có lẽ cũng đẹp tương tự, nhưng trên biển thì không đông đúc thế này. Sự rực rỡ ấy vừa đơn độc vừa tuyệt mỹ.

Lâm Trạch cúi đầu nói với cô: "Anh không biết sang năm có thời gian không, nhưng sau Thế vận hội Mùa đông, anh nhất định sẽ đưa em đi xem."

Anh cảm thấy áy náy vì lần thất hứa này. Sau này nếu cô thích, năm nào anh cũng sẽ đưa cô đi xem.

Hứa Nghiên thấy xung quanh có rất nhiều cặp đôi chụp ảnh hôn nhau dưới pháo hoa. Cô là người không thích quá thân mật ở nơi công cộng nhưng cũng có chút mơ mộng.

Cô nhẹ nhàng kéo cổ Lâm Trạch, để anh cúi đầu, ghé vào tai anh thì thầm: "Vậy đợi đến khi đi xem pháo hoa trên biển thì chúng mình hôn nhau nhé, không cho ai xem cả."

Lâm Trạch nghe cô nói xong thì bật cười. Anh kéo chiếc chăn trùm qua đầu cô, che kín cả hai người như một cái lều nhỏ. Trong không gian kín đáo đó, anh nhanh chóng hôn cô một cái rồi lùi ra, khoác lại chiếc chăn lên vai cô.

Hứa Nghiên dùng ngón cái chạm vào môi mình, cắn móng tay, nhìn anh cười ngây ngô.

Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu lên khuôn mặt cô, vừa hư ảo vừa xinh đẹp.

Ngày cuối cùng trước khi lên đường, Lâm Trạch đã cùng Hứa Nghiên đến thăm ngôi trường mà cô muốn thi vào.

Ba Đóa cũng đi cùng. Dù bận bịu trăm công nghìn việc, cô bạn vẫn cố sắp xếp thời gian để giới thiệu Hứa Nghiên với một vị giảng viên mà cô nàng quen biết: "Kiếm tiền làm sao quan trọng bằng việc của mày được."

Lâm Trạch thấy Hứa Nghiên cảm kích dụi đầu vào Ba Đóa, lặng lẽ bước tới, xách cổ áo sau của Hứa Nghiên để "giành" cô về bên mình.

Ba Đóa cười mắng anh là "hũ giấm chua", nhưng cô nàng cũng biết đôi tình nhân này sắp phải xa nhau nên chỉ muốn muốn dính lấy nhau nên nếu bình thường không có việc gì thì cô ấy cũng không làm phiền hai người.

Trường học sắp vào kỳ nghỉ hè. Ngày Hứa Nghiên đến lại đúng lúc có buổi biểu diễn báo cáo cuối kỳ của sinh viên. Vị giáo sư Mạnh mà họ đến gặp đã cùng họ uống cà phê trong quán cà phê của trường, trò chuyện về những người quen cũ, rồi tặng họ hai vé mời của một vở kịch lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!