Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên quả thật không có sức kháng cự với một Lâm Trạch hạ mình như thế.
Cô tự nhận mình không ngầu như Ba Đóa, cũng chẳng sắc sảo như cô ấy. Mà Lâm Trạch thì độc lập, chín chắn từ nhỏ vì phải thường xuyên đi thi đấu xa nhà.
Khi ở bên nhau, cô không hề cảm thấy mình là chị mà ngược lại, luôn là người được anh bảo bọc và chăm sóc.
Nhưng cứ hễ Lâm Trạch tỏ ra yếu thế, Hứa Nghiên lại cảm thấy từ trên xuống dưới đâu đầu cũng dễ chịu, như thể có một tình yêu vô tận đang chực trào ra ngoài.
Hứa Nghiên đồng ý "cưu mang" anh: "Dễ thôi mà, em sẽ cho anh vào túi, đi đâu mang theo đó."
Nói là vậy, nhưng thực tế là cô chẳng có nơi nào để đi. Căn nhà ở Áo Viên chính là thiên đường của cô, hai mảnh vườn nhỏ ở sân sau chính là "chốn bồng lai tiên cảnh" đang chờ khai phá.
Đột nhiên có một kỳ nghỉ dài hơi như vậy, Hứa Nghiên vẫn chưa quen. Cô liên tục xác nhận lại với Lâm Trạch: "Anh sẽ nghỉ đến khi nào đó?"
Lâm Trạch cũng không rõ: "Chắc là đến khi có giải đấu mới."
Anh nằm dài trên ghế sofa, cằm gối lên đùi cô, nắm tay cô để cô vuốt tóc mình, giọng buồn bã hỏi: "Giờ anh thất nghiệp rồi, không kiếm ra tiền nữa, em có chê anh không?"
"Sao mà chê được chứ!" Hứa Nghiên hoàn toàn quên mất rằng mình mới là người thật sự thất nghiệp, "Em sẽ trồng bắp cải để nuôi anh!"
Mùa xuân đến rồi, mảnh vườn trong sân được sử dụng lại. Dưới sự hướng dẫn của ông bác hàng xóm, họ đã gieo đầy hạt giống bắp cải.
Nhưng số bắp cải này phải mất ít nhất ba tháng mới thu hoạch được, thật sự không đủ để nuôi sống cả hai.
Nghe Hứa Nghiên nói xong, Lâm Trạch cười khúc khích.
Hứa Nghiên chợt nhớ đến lời Ba Đóa nói trước đó, rằng nhà họ Tống mời cô ấy có muốn đến nhà dạy nhạc cho Tống Miểu không.
Cô bàn với Lâm Trạch: "Hay là em nhận công việc này, anh cũng về nhà ở nhé. Như thế thì chúng ta không chỉ không phải lo chuyện ăn uống, mà anh còn được ở với mẹ nhiều hơn, em cũng có thêm thu nhập nữa."
"Kiếm tiền từ mẹ anh để nuôi anh á?" Lâm Trạch còn cười lớn hơn, "Ý tưởng tuyệt vời thế này mà em cũng nghĩ ra được."
Hứa Nghiên ngồi đó, tay vuốt cằm Lâm Trạch, nơi còn nguyên lớp râu lún phún chưa cạo.
Cô tự mình tưởng tượng ra cảnh tượng đó: "Anh nghĩ xem, ban ngày em là cô giáo dạy piano cho tiểu thư nhà họ Tống, hiền thục, đoan trang. Ban đêm, em sẽ lén trèo lên giường thiếu gia nhà họ, mây mưa cuồng nhiệt… chậc chậc chậc ~"
Ngón tay cô trượt xuống yết hầu của Lâm Trạch, nhẹ nhàng mơn man như đang nghịch một quả táo tàu.
Nghe cô miêu tả, Lâm Trạch vẫn cười, nắm chặt tay cô, từng chút một áp vào lòng bàn tay mình. Cuối cùng, mười ngón tay đan vào nhau, anh đặt lên môi hôn một cái: "Cô giáo Hứa Nghiên dịu dàng trang nhã ơi, giường của anh không chỉ có thể trèo vào ban đêm đâu, ban ngày cũng được đấy."
Anh đã đổi sang tư thế nằm ngửa, đôi mắt trong veo và lấp lánh như những viên đá quý đen, vừa ngây thơ vừa quyến rũ nhìn cô.
Áo anh không biết là vô tình hay cố ý bị kéo lên, vạt áo nhăn nhúm để lộ ra đoạn eo rắn chắc, đường rãnh cơ bụng hoàn hảo, sắc nét như dao khắc
Bạn trai quá mê hồn thì cũng khá mỏi eo đấy.
Những ngày ở nhà, Lâm Trạch vẫn tự tập luyện rất kỷ luật. Anh không có nhiều dụng cụ, chỉ với một sợi dây kháng lực 5 ống đơn giản mà vẫn có thể tập được toàn thân.
Đôi khi, anh cũng kéo Hứa Nghiên tập cùng, nhưng cô chỉ trụ được tối đa năm phút rồi bắt đầu làm nũng, khóc lóc om sòm, thà vận động trên người anh còn hơn là bị sợi dây kháng lực kia hành hạ.
Hôm nay vẫn chưa vận động. Hứa Nghiên cười hì hì, ra lệnh cho Lâm Trạch: "Anh làm vài động tác gập bụng nhé?"
Lâm Trạch chậm rãi tháo dây quần thể thao, sẵn sàng làm theo: "Được thôi."
Hiếm khi mới có kỳ nghỉ dài đến thế nhưng lại không thích hợp để đi du lịch, thậm chí đến cả việc ra ngoài dạo phố cũng phải cẩn thận với đủ loại biện pháp bảo vệ.
Vậy nên ở nhà là lựa chọn an toàn nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!