Chuyển ngữ: @motquadao
Không biết có phải con người ta khi được cưng chiều thì sẽ trở nên yếu đuối hay không, vốn chỉ bị ho và đau họng một chút, nhưng vì có sự xuất hiện của Hứa Nghiên mà Lâm Trạch bắt đầu cảm thấy chóng mặt và hơi sốt.
Hứa Nghiên sợ đến phát hoảng, muốn đưa anh đến bệnh viện.
Lâm Trạch ngăn cô lại: "Đến bệnh viện cũng vô ích, bây giờ chưa có phương pháp điều trị đặc hiệu nào cả, anh sẽ uống thuốc theo triệu chứng rồi theo dõi tại nhà trước."
Anh tự giác đeo khẩu trang, cũng yêu cầu Hứa Nghiên đeo vào, dù chỉ là cảm lạnh thông thường anh cũng không muốn lây cho cô.
Hứa Nghiên có chút áy náy, nếu không phải cô cứ nhất quyết ở lại đây thì anh cũng chẳng cần phải đeo khẩu trang mà thở khò khè trong lúc bị bệnh.
Cô không ở cùng phòng với anh mà vào bếp nấu ăn, yêu cầu anh đóng cửa lại rồi tháo khẩu trang ra, còn cô sẽ luôn đeo.
Hai người đều cảm thấy hơi bí bách nhưng rất vui vì có thể cùng nhau ở dưới một mái nhà.
Lâm Trạch uống thuốc cảm xong thì đi ngủ, Hứa Nghiên nấu cháo yến mạch, làm hai món trộn nhỏ, còn hầm thêm canh lê.
Cô ngồi trong phòng khách nhìn kim đồng hồ xoay tròn, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân từ phòng ngủ truyền ra.
Hứa Nghiên chạy tới chân cầu thang, ngẩng đầu hỏi: "Có cần em mang cơm lên phòng cho anh không?"
Lâm Trạch đã bước xuống cầu thang. Anh đeo khẩu trang dừng ở nửa đường, dường như nghĩ tới chuyện ăn chung sẽ không tránh được việc tiếp xúc gần, bèn nói với Hứa Nghiên: "Để anh tự lấy."
Một bữa cơm chia làm hai phần.
Hai người họ, một người ở phòng khách, một người ở phòng ngủ, gọi video với nhau để "cùng nhau" ăn cơm.
Lâm Trạch không có khẩu vị nhưng không muốn lãng phí công sức nấu ăn của Hứa Nghiên nên cố gắng ăn hết sạch rồi mang khay xuống bỏ vào máy rửa bát.
Hứa Nghiên bị anh ra lệnh phải giữ khoảng cách an toàn một mét, đành ngồi trong phòng khách nhìn anh dọn dẹp.
Sớm biết vậy thì vừa rồi lúc anh ôm cô, cô đã không đẩy anh ra rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Nghiên ở lại Áo Viên nhưng lại phải ngủ ở phòng khách.
Cô nằm trên giường gọi video với Lâm Trạch: "Anh có thể khỏi luôn vào ngày mai được không?"
Lâm Trạch bị viêm họng, không tiện nói chuyện, chỉ có thể "ừm" một tiếng.
Hứa Nghiên quấn chăn kín mít. Phần cổ quấn chặt không để lọt chút gió, ngay cả góc chăn cũng cuộn lên và kẹp dưới chân, không để hở ra tí nào.
Cô nói với Lâm Trạch: "Anh mau mau khỏi nhé, em sợ lắm…"
Không chỉ sợ anh bị ốm mà còn sợ phải ngủ một mình trên chiếc giường lạ.
Cô cuộn người chặt như vậy không phải vì lạnh mà là vì sợ mà, cứ cảm thấy nếu để hở chỗ nào thì sẽ bị quái vật ngoạm mất chỗ đó.
Cô kể về những lo lắng vu vơ đó cho Lâm Trạch nghe, anh chỉ nhắm mắt mỉm cười.
Anh nghĩ thầm sau này sẽ mua cho cô hai con thú bông to thật to, để dù anh không ở bên chúng vẫn có thể làm bạn với cô, để cô không còn sợ hãi.
May mắn là nỗi bất an của Hứa Nghiên không kéo dài lâu, có lẽ vì thể chất Lâm Trạch tốt, ngủ một đêm là hết sốt, cổ họng cũng đỡ đau hơn nhiều.
Hứa Nghiên không muốn anh phải ngạt thở vì khẩu trang mãi, chủ động đề nghị chỉ cần mình đeo khẩu trang thôi là được, anh không cần nữa.
Lâm Trạch: "Không sao đâu, phổi anh khỏe lắm."
Liên quan gì đến phổi chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!