Chương 33: Cách trở

Chuyển ngữ: @motquadao

Chỉ vì một câu chào "bố" của Lâm Trạch mà huyết áp của Hứa Văn Tiêu lập tức tăng vọt. Ông còn giành lấy điện thoại từ tay Hứa Nghiên để tắt cuộc gọi video, giận dữ bảo con gái rằng thằng nhóc kia lẻo mép, đừng có để bị nó lừa.

Hứa Nghiên thay Lâm Trạch giải thích: "Anh ấy đùa với bố thôi mà."

Cô nào dám nói thật.

Hứa Văn Tiêu không thèm nghe. Ông không hài lòng về cậu "con rể" này, nhất là khi biết nhà Lâm Trạch ở tận Canada, trong đầu ông hiện lên viễn cảnh con gái mình lấy chồng xa xứ, đi biệt tăm không về, lập tức gào lên bắt Hứa Nghiên chia tay, ông không đồng ý.

Hứa Nghiên: "Anh ấy đang ở Trung Quốc mà, còn là vận động viên quốc gia nữa đó!"

Hứa Văn Tiêu bịt tai lại, không nghe.

Hứa Nghiên tức tối ném cả nắm vỏ hạt dưa vào thùng rác, trốn về phòng mình, khóa cửa lại gọi video với Lâm Trạch, mặc kệ bố.

Trên màn hình, Lâm Trạch cười áy náy: "Anh chọc giận bố em thật à?"

Hứa Nghiên phồng má, trông như con sóc: "Anh cố ý phải không?"

Lâm Trạch: "Phải đó."

Còn dám nhận nữa!

Lâm Trạch như một cậu nhóc nghịch ngợm vừa bày trò xấu: "Anh muốn gây chút rắc rối cho em, để lúc em giải quyết rắc rối đó thì sẽ không ngừng nghĩ đến anh."

Hóa ra là dụng tâm hiểm ác như thế!

Nếu không phải đang là dịp Tết, không được nói lời xui xẻo, Hứa Nghiên nhất định đã mắng cho anh một trận rồi.

Lâm Trạch nhìn Hứa Nghiên tức giận, biểu cảm sinh động, lập tức cảm thấy trái tim trống trải mấy hôm nay như được lấp đầy.

Trước đây, thỉnh thoảng anh cũng nhớ mẹ, nhưng chưa bao giờ thấy mình đáng thương.

Cho đến khi về Trung Quốc, dù sống trong nhà mẹ nhưng anh vẫn không cảm nhận được chút nào về tình mẫu tử đã thiếu vắng bao năm.

Những gì khiến anh thật sự cảm thấy là "nhà" chính là Hứa Nghiên, là những bữa cơm thường nhật ở Áo Viên, là những hạt giống chưa bao giờ nảy mầm.

Về lại căn nhà ở Vancouver, ông bà nội gần đây đã đến ở đây. Trong nhà còn có bố anh, có dì Susan và con trai Lâm Vũ của dì ấy.

Khi bước vào nhà, Lâm Trạch cảm thấy ngôi nhà này đã quá đủ đầy, dường như chẳng cần đến anh nữa.

Anh là kẻ thừa thãi.

Trong cả hai gia đình.

Lâm Trạch không muốn buồn bã bi lụy, nhưng anh muốn được Hứa Nghiên thương xót, muốn cô ôm đầu anh, hôn lên môi anh, nói: "Chị thương anh lắm."

Sự dịu dàng của cô có thể tiếp cho anh sức mạnh vô hạn.

Lâm Trạch nói: "Ba ngày nữa anh về nước."

Hứa Nghiên không ngờ anh về sớm thế: "Không phải anh nói mùng Tám mới về sao?"

Lâm Trạch vừa tham khảo chính sách xuất nhập cảnh hiện hành: "Phải cách ly tập trung 7 ngày ở khách sạn, rồi về nhà theo dõi thêm 7 ngày nữa. Bọn anh sắp phải tập trung huấn luyện cho Giải vô địch thế giới nên anh phải trở về càng sớm càng tốt."

Số ca tử vong vì dịch bệnh vẫn tăng nhanh, chính sách phòng dịch ở Bắc Thành cũng dần siết chặt. Lời Lâm Trạch nói nhắc nhở Hứa Nghiên, cô cố gắng lạc quan nói: "Vậy em cách ly cùng anh luôn, coi như kỳ nghỉ của chúng mình."

Lâm Trạch: "Cách ly là để loại trừ nguy cơ lây nhiễm, em đừng tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!