Chuyển ngữ: @motquadao
Bình thường Lâm Trạch cứ tẩm ngẩm tầm ngầm, ai ngờ mỗi lần ra chiêu là khiến Hứa Nghiên không kịp trở tay.
Dù đã thân mật với nhau đến bước cuối cùng, Hứa Nghiên vẫn chỉ coi đây là chuyện yêu đương thông thường. Thế nhưng những lời Lâm Trạch dỗ dành muốn dẫn cô ra khơi, rồi lại khẩn khoản bảo cô đừng thích người khác khiến cô lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến chuyện "tương lai" của cả hai người.
Anh yêu cô, cho nên dù công việc bận rộn, dù không gặp được nhau thường xuyên, thì trong kế hoạch tương lai của anh vẫn luôn có hình bóng cô.
Hứa Nghiên bị những lời thì thầm dịu dàng kia của anh làm cho mềm lòng, trái tim bỗng chốc nghẹn lại. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh: "Được thôi, hè năm sau anh nghỉ phép thì mình đi câu cá nhé."
Nói là chuyện của năm sau nhưng thật ra cũng không xa xôi gì vì năm nay đã gần hết, sắp sửa chuẩn bị sang năm mới.
Hứa Nghiên hỏi anh có kế hoạch gì cho dịp Tết: "Anh gộp Giáng sinh vào Tết luôn hả?"
Lâm Trạch đáp: "Trước kia anh có kỳ nghỉ lễ Giáng sinh nên cũng sẽ đón lễ. Nhưng nếu là Tết thì vẫn tính Tết Âm lịch."
Anh nhắc nhở cô đầy bất lực: "Gia đình anh đều là người Trung Quốc mà."
Dù sinh sống ở Canada, nhưng mỗi khi nói chuyện, ông bà và bố anh vẫn thường xuyên nói mấy câu kiểu "người Trung Quốc chúng ta".
Hứa Nghiên vẫn ngồi trong lòng anh, vươn tay nghịch lông mày anh: "Em nhớ rồi! Thế đội anh có được nghỉ Tết không? Anh ăn Tết ở đây hay về Canada?"
Hứa Nghiên đoán chắc là anh sẽ về. Vì anh vẫn gọi nhà của mẹ là "nhà họ Tống", không coi đó là nhà mình.
Quả nhiên Lâm Trạch đáp: "Anh phải về một chuyến thăm ông bà nội và ông bà ngoại."
Dù anh chưa đi, Hứa Nghiên đã cảm thấy như thể sắp phải chia xa rồi.
Lâm Trạch cố ý chọc cô: "Nếu không nỡ thì đi cùng anh luôn nhé?"
"Bố em chắc phát điên quá." Hứa Nghiên thẳng thừng từ chối: "Em có thể gọi video cho ông bà nội và ông bà ngoại của anh để chúc Tết."
Lâm Trạch không trả lời.
Hứa Nghiên chu môi: "Gì vậy? Không muốn giới thiệu em với mọi người à?"
Lâm Trạch bật cười: "Đang ghen tị vì em sắp được lì xì đầy túi đây nè."
Hứa Nghiên cũng cười theo: "Vậy thì em cũng sẽ tặng anh một bao lì xì thật to, dạo này em cá kiếm được lắm đó."
Hai người nói chuyện rồi lại hôn nhau, không vội làm gì, chỉ ôm nhau thế này cũng thấy đủ mãn nguyện.
Việc Hứa Nghiên nói mình kiếm được nhiều tiền không phải khoác lác. Cô theo dì của Trương Húc chạy dự án, lợi nhuận chia đôi. Dù vất vả, nhưng chỉ trong một tháng, cô đã kiếm được số tiền bằng cả năm đi dạy trước kia.
Phát triển bản thân trong một lĩnh vực hoàn toàn mới là việc vừa khổ cực vừa có cảm giác cực kỳ thành tựu.
Ba Đóa nhìn Hứa Nghiên gầy tới mức cằm nhọn hoắt, kinh ngạc lắc đầu: "Trước kia diễn mấy vở kịch lớn cũng chưa bao giờ thấy mày giảm cân hiệu quả thế này. Hay là đi khám thử xem? Đừng có bệnh gì đấy."
Đúng là khi cân nặng giảm nhanh thì cũng nên đề phòng bệnh tật. Hứa Nghiên đã gần hai năm không khám sức khỏe, lập tức đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. May mắn mọi chỉ số đều bình thường, thậm chí cô còn hơi có dấu hiệu gan nhiễm mỡ nhẹ, bác sĩ khuyên cô nên "bớt ăn xiên nướng, bớt nhậu nhẹt, bớt thức khuya".
Hứa Nghiên gãi đầu. Hóa ra gầy rạc người chỉ là ảo giác, gan cô vẫn còn tích trữ kha khá.
Cô kể chuyện đó cho Lâm Trạch nghe như kể chuyện cười, nhưng anh lại muốn lập kế hoạch tập luyện cho cô. Cô lập tức gạt đi: "Chuyện của chị, anh đừng xen vào!"
Lâm Trạch: …
Không đấu lại cô, anh đành đăng ký đặt thực phẩm sạch theo tuần, còn thuê hẳn một dì đầu bếp về nấu ngày ba bữa cho cô và Ba Đóa, đảm bảo bữa nào cũng đủ dinh dưỡng và ngon miệng.
Ba Đóa đã phát ngán đồ ăn ngoài, mà đồ tự nấu để giảm cân thì chẳng ra làm sao. Nhờ có Hứa Nghiên mà giờ được ăn món "đặt theo nhu cầu", lại do một dì đầu bếp từng làm ở nhà hàng cao cấp nấu cực kỳ ngon, ăn bữa nào cũng hạnh phúc ngập tràn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!