Chương 3: Náo nhiệt

Chuyển ngữ: @motquadao

Sang hiệp hai, đội khách tấn công mạnh mẽ hơn, hai bên mỗi đội ghi thêm một bàn, tỷ số giằng co quyết liệt.

Đến hiệp ba, đội khách tung ra sân đội hình tấn công chủ lực, các pha va chạm còn dữ dội hơn lúc đầu, các tình huống phạm lỗi cũng xảy ra liên tiếp. Tiền đạo của đội khách bị phạt vào "phòng đen" hai phút, sân đấu chuyển thành thế 6 đấu 5. Đội Lâm Trạch tận dụng lợi thế quân số ghi thêm một bàn nữa, cuối cùng giành được chiến thắng chung cuộc với tỷ số 5:2.

Kết thúc trận đấu, cầu thủ hai đội bắt tay nhau rồi rời khỏi sân thi đấu, khán giả cũng lần lượt rời khỏi khán đài. Hứa Nghiên và Ba Đóa vừa đứng dậy thu dọn rác thì Tống Miểu đã chạy tới.

Cô bé kéo tay Ba Đóa, hỏi hai người: "Cô ơi, cô có muốn chụp hình với anh trai em không?"

Ba Đóa: "Oh, nghe cũng có vẻ được đấy…"

Cô nàng còn chưa nói hết câu đã bị Tống Miểu kéo đi về phía khu hậu trường. Đương nhiên Ba Đóa không quên kéo theo Hứa Nghiên.

Cả hai theo Tống Miểu đến trước cửa phòng thay đồ. Cánh cửa đang đóng, bên trong vọng ra tiếng trò chuyện.

Tống Miểu chạy lại gõ cửa rồi chui tọt vào trong phòng như cá về biển.

Ba Đóa và Hứa Nghiên liếc nhìn nhau, cảm giác hào hứng sau trận đấu nhanh chóng nguội lại, bây giờ họ rời đi cũng không hay mà ở lại thì có chút ngại ngùng.

May mà chưa là chẳng bao lâu sau cánh cửa lại mở ra, Lâm Trạch ló nửa người ra ngoài. Anh không đội mũ bảo hiểm nhưng vẫn mặc giáp bảo hộ và đồng phục của đội bóng, trông cực kỳ vạm vỡ.

Anh lướt qua Ba Đóa đứng gần mình hơn, nhìn thẳng về phía Hứa Nghiên đang đứng sau lưng: "Chị muốn chụp ảnh với tôi à?"

Hứa Nghiên không biết Tống Miểu đã nói gì với anh trai, bị Lâm Trạch hỏi vậy cô đành gượng gạo chúc mừng: "Chúc mừng đội cậu đã chiến thắng nhé, chơi đỉnh lắm!"

Lâm Trạch: "Ừ."

Bầu không khí lạnh ngắt như tờ.

Ba Đóa nhìn bên này ngó bên kia, lập tức rút điện thoại ra xoa dịu: "Nào nào, chụp ảnh nhé?"

Cô nàng vừa dứt lời, cánh cửa vốn chỉ khép hờ bị mở toang, vài đồng đội của Lâm Trạch đẩy đẩy anh, vừa cười vừa trêu: "Có mỹ nữ ở đây nè, chụp chung luôn đi!"

Càng đông người thì càng náo nhiệt, giúp xua tan đi cảm giác ngượng ngùng vừa rồi. Ba Đóa chụp rất nhiều ảnh để còn chọn tấm đẹp nhất đăng lên mạng xã hội. Ngày hôm nay coi như là "chốt đơn" thành công mỹ mãn.

Chụp xong ảnh của mình rồi, cô nàng không quên đẩy Hứa Nghiên lên, nháy mắt ra hiệu người vừa mới hùng hồn "tao thấy cũng có khả năng đấy" chụp ảnh riêng với Lâm Trạch.

Hứa Nghiên đành chụp, chụp xong liền chạy về bên cạnh Ba Đóa xem ảnh. Hôm nay cô ăn mặc quá đơn giản, trang điểm cũng qua loa, còn ngốc nghếch giơ tay tạo dáng chữ V. Mà đứng bên cạnh cô lại là Lâm Trạch, anh đang mặc trang phục thi đấu nên trông càng to lớn oai vệ, vẻ mặt lạnh tanh, không hề có ý cười.

Hứa Nghiên cảm thấy làm phiền các cầu thủ quá lâu thì không hay, có thể họ còn phải họp phân tích sau trận đấu.

Cô kéo tay áo Ba Đóa, ra hiệu muốn đi về.

Lâm Trạch bỗng quay sang bắt chuyện với Ba Đóa: "Xin chào, chị có thể gửi ảnh vừa chụp cho tôi được không?"

Ba Đóa đáp "Được chứ được chứ!" rồi định thêm bạn với Lâm Trạch thì mới phát hiện ra anh không có WeChat.

Vậy là Ba Đóa trở thành giáo viên bất đắc dĩ, hướng dẫn anh tải app, đăng ký tài khoản, đến bước thêm bạn thì cô ấy dừng lại mấy giây, quay sang nháy mắt với Hứa Nghiên:

"Tài khoản của tôi dạo này kết bạn nhiều quá nên bị khóa rồi, Hứa Nghiên, cho tao mượn điện thoại tí."

Hứa Nghiên lập tức cung kính dâng điện thoại lên bằng hai tay, mở sẵn mã QR đưa cho Ba Đóa: "Mày gửi tao ảnh gốc nhé rồi tao gửi lại sau."

Một loạt thao tác diễn ra vô cùng trơn tru. Kết bạn xong, Ba Đóa không nấn ná lại nữa, kéo Hứa Nghiên rời đi.

Trên đường rời khỏi sân thi đấu, Ba Đóa đắc ý tự giơ ngón cái khen chính mình: "Không hổ là ta, Vua hỗ trợ Ba Đóa!"

Hứa Nghiên cúi đầu: "Dạ thưa, vua Ba Đóa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!