Chương 29: Tự ngẫm

Chuyển ngữ: @motquadao

Hứa Nghiên dùng một câu hỏi không có tí sát thương nào, nghiêm túc chất vấn Lâm Trạch: "Anh cố tình phải không?"

Lâm Trạch tựa lưng vào ghế sofa, vòng tay ôm lấy eo cô, ngẩng đầu lên nhìn: "Anh làm sao cơ?"

Giọng điệu anh vô cùng chân thành, như thể người có mưu đồ tuyệt đối không thể là anh.

Nhưng Hứa Nghiên không tin được.

Bình thường anh toàn mặc đồ thể thao, áo hoodie đủ màu chất đầy tủ quần áo, ngay cả lên show cũng trung thành với phong cách ấy, cùng lắm thỉnh thoảng đổi sang áo len với quần jeans.

Thế mà hôm nay lại xuất hiện trong bộ quần tây đen sơ mi trắng!

Anh kiếm đâu được bộ tây trang vừa như in, không một nếp gấp thế này?!

"Anh để sẵn trong cốp xe mà." Lâm Trạch vô tội đáp. "Hôm qua em nói muốn đi xem kịch nên anh mang ra quầy lễ tân nhờ họ ủi giúp. Đi xem kịch mà, không phải nên mặc đồ nghiêm túc sao?"

Lý do rất đường hoàng, Hứa Nghiên không phản bác lại được.

Nhưng nhìn Lâm Trạch bây giờ quá giống lưu manh giả danh tri thức khiến Hứa Nghiên không nỡ buông ra. Cô lấy ngón trỏ vẽ một vòng lên vùng mắt anh: "Anh nên đeo thêm một cặp kính gọng vàng nữa."

Lâm Trạch: "Anh không bị cận."

Hứa Nghiên bóp miệng anh: "Không được nói chuyện."

Lâm Trạch im bặt.

Không nói gì lại càng bùng nổ hơn.

Trước giờ Hứa Nghiên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mê mẩn kiểu hình tượng này, nhưng có lẽ là do Lâm Trạch mang lại cảm giác đối lập quá rõ rệt. Nghĩ đến dưới lớp tây trang chỉnh tề này là một cơ thể rắn chắc, ngọn lửa nhỏ trong lòng cô lại cháy bùng lên dữ dội hơn.

Ngón tay cô men theo áo vest, v**t v* anh qua lớp sơ mi. Nghe anh khẽ rên "hừm" một tiếng, hai chân cô cũng mềm nhũn.

Cô mở khóa rồi kéo thắt lưng anh ra, muốn để anh cứ thế trong bộ đồ lịch lãm mà cùng mình trầm luân…

Chuyến đi này đến tận lúc sắp về hai người mới ghé qua bờ biển hóng gió. Hứa Nghiên có chút tiếc nuối, hẹn anh lần sau quay lại. Lâm Trạch mấy hôm nay được "ăn ngon", ấn tượng quá tốt với nơi này nên gật đầu lia lịa.

Thật ra họ vẫn còn hai ngày nghỉ, nhưng Hứa Nghiên không muốn để Lâm Trạch phải khổ sở ăn đồ bên ngoài nên quyết định quay về Áo Viên. Ít ra họ có thể tự nấu ăn, còn anh thì có thể ăn uống đầy đủ.

Trồng hoa tưới cây, nấu cơm dạo phố, để lại dấu tích của tình yêu trong từng góc nhỏ của căn nhà.

Đây là kỳ nghỉ dài nhất của họ từ khi yêu nhau.

Thích một người có thể bắt đầu một đoạn tình cảm, nhưng để yêu sâu đậm thì nhất định phải có thời gian bên nhau đủ lâu.

Trong phòng sách, Hứa Nghiên mở máy tính tập viết dự án. Cô muốn tìm việc gì đó làm để giảm bớt cảm giác hụt hẫng khi sắp phải xa anh.

Lâm Trạch vốn đang ngồi ghế mây phơi nắng đọc sách, vô tình liếc sang bàn làm việc, thấy Hứa Nghiên đang nhăn mặt cắn đầu bút, trông như gặp khó khăn ở đâu đó.

Anh đứng dậy, đi đến cạnh cô: "Em đang làm gì đó?"

Hứa Nghiên buồn bực vò tóc: "Em thấy tư duy logic của mình tệ quá, đang thử làm lại quy trình quản lý dự án cho một đêm diễn để sau này còn dùng làm mẫu đăng ký."

Lâm Trạch liếc qua một cái, thấy cũng không phức tạp: "Anh giúp em được không?"

Hứa Nghiên ngạc nhiên: "Ơ, anh biết hả?"

Anh nhún vai: "Anh học MEM, Thạc sĩ Quản lý Kỹ thuật mà. Dù bây giờ nghỉ học rồi nhưng cũng đã từng học qua."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!